Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 184

Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:59:05
Lượt xem: 17

Lúc trước mọi người còn thảo luận, hai vị công tử của Ngọc gia đều được xếp vào cùng một nhóm, vậy nếu như bọn họ gặp nhau trước trận chung kết, thì giữa hai huynh đệ chẳng phải sẽ đánh một trận lớn sao?

Lúc đó mọi người còn đang nghĩ, có phải Tiên Minh sẽ lén ra tay, làm hai người Ngọc Sanh Hàn và Ngọc Trùng Cẩm khi đấu nhóm sẽ không trực tiếp xung đột hay không, nhưng không ngờ tới Tiên Minh lại còn thật sự tiến hành công bằng đến cùng.

Càng không ngờ tới, trận quyết đấu giữa Ngọc Sanh Hàn và Ngọc Trùng Cẩm lại đến sớm như vậy.

Kỳ Niệm Nhất cũng đến xem địa điểm thi đấu trước, vì gặp Ngọc Sanh Hàn, cũng là vì xem thử kiếm lộ của Ngọc Trùng Cẩm.

Cố Diệp Phi

Trên vân đài, hai huynh đệ khuôn mặt tương tự nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng trầm tĩnh, Ngọc Trùng Cẩm sáng sủa hoạt bát.

Trống vang như sấm đánh, Ngọc Trùng Cẩm rút kiếm, Ngọc Sanh Hàn nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, đầu ngón tay ngưng tụ Huyền Thủy sâu thẳm.

Thanh kiếm trong tay Ngọc Trùng Cẩm nhẹ sáng lên: “Huynh trưởng, mong huynh dốc toàn lực đánh một trận với ta, ta đã luôn chờ mong đến hôm nay.”

Ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn thâm sâu không thấy đáy.

Cổ tay hắn vừa lật, Huyền Thủy trong lòng bàn tay giống như có sinh mệnh đánh thẳng về phía Ngọc Trùng Cẩm.

Mở miệng khẽ nói: “Như đệ mong muốn.”

Hai anh em Ngọc gia này, nếu chỉ bàn về cảnh giới, thì tu vi cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ của Ngọc Trùng Cẩm chắc chắn sẽ thắng được cảnh giới Kim Đan hậu kỳ của Ngọc Sanh Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-184.html.]

“Có đôi lúc ta thật sự cảm thấy, thiên tài giống như các ngươi, thật sự sẽ làm người ta sinh ra một loại cảm giác sợ hãi giống như vĩnh viễn khiến họ không thể nào đuổi kịp.”

Không biết Tiêu Dao Du cũng đã đi tới bên cạnh nàng từ lúc nào, nhìn đám đông đi tới địa điểm thi đấu, chỉ vài phút, đã đông người hơn vừa rồi rất nhiều.

Người trên vân đài cũng không hẹn mà cùng tụ tập lại đây.

Trận luận đạo này cũng giống như trận luận đạo đầu tiên của Kỳ Niệm Nhất vào hôm trước, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Tiêu Dao Du nhìn lên vân đài, lại nhìn qua Kỳ Niệm Nhất: “Lúc Vô Vọng Hải từ biệt, ngươi và Tạ Thiên Hành tiến đến Kim Đan, ta, Mộ Vãn và Ngọc Sanh Hàn đều vẫn còn là Trúc Cơ đỉnh cấp, bây giờ đã nửa năm trôi qua, ba người các ngươi vậy mà đều đã đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, Mộ Vãn cũng đã đến cảnh giới Kim Đan trung kỳ, mà ta thì chỉ mới vừa kết đan tháng trước, ở trong mắt người ngoài, tốc độ tu luyện như vậy mà cũng được xem là nhanh số một số hai.”

Mặt trời chiếu sáng, là một ngày tốt lành.

Ngọc Sanh Hàn tu Thanh Vũ Huyền Thủy quyết, là pháp tu bí tịch tổ truyền của Ngọc gia, công pháp bên trong pháp tu tương đương với đỉnh cấp, linh căn của Ngọc Sanh Hàn là thủy, linh mạch có chứa hàn khí, là người thích hợp để tu luyện công pháp này nhất.

Huyền Thủy lạnh lẽo, khí trời hôm nay lại nắng sáng chói chang, bất lợi đối với Ngọc Sanh Hàn.

Hai anh em này từ lúc bắt đầu đã không có một chút ý định thu tay, ngón tay của Ngọc Sanh Hàn thon dài, lòng bàn tay to lớn mảnh khảnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, tốc độ hắn bấm tay niệm thần chú rất nhanh, ngón tay xoay chuyển trong chớp mắt, kết ra được ba pháp ấn khác nhau.

Nhìn hắn bấm tay niệm thần chú mang một vẻ đẹp khác biệt, Kỳ Niệm Nhất vừa nghe thấy xung quanh truyền đến âm thanh cảm thán kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác của quần chúng, sôi nổi cảm khái tốc độ bấm tay niệm thần chú của Ngọc Sanh Hàn thật nhanh.

Huyền Thủy sâu thẳm sền sệt lập tức bao phủ toàn bộ vân đài, nếu dính vào một chút, Huyền Thủy nãy sẽ lập tức vô tình cắn nuốt linh lực của đối thủ, hoàn toàn không thể trốn thoát, đúng là ý nghĩa sâu xa của Thanh Vũ Huyền Thủy quyết “Thanh Minh Trường Thiên”.

Ngọc Trùng Cẩm trực tiếp bay lên không trung.

Hắn đạp ba bước trong không trung, vung mũi kiếm lên tạo thành ba thước băng sương lạnh lẽo.

Loading...