XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:12:51
Lượt xem: 23
Tiêu Dao Du chế nhạo nói: “Thế nào? Quỷ Cốc từng đoán mệnh cho ngươi nên ngươi mới nói người ta tính không chuẩn?”
Nàng ta chỉ định đùa một chút nhưng không ngờ rằng Kỳ Niệm Nhất lại thật sự nói:
“Đúng vậy.”
Cố Diệp Phi
“Kết quả như thế nào?”
Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt rồi nở nụ cười.
“Đạo tiêu hồn tán, c.h.ế.t không tử tế.”
……
Nằm trên lưng Kim Bằng cả một ngày trời, Kỳ Niệm Nhất lúc này không chịu nổi nữa.
Nàng ngự kiếm phi thiên, dùng tốc độ ngang với Kim Bằng bay về phía trước.
Bay như vậy khoảng bảy ngày, rốt cuộc cũng đến Lư Tô Thành.
Khi Kim Bằng khổng lồ đáp xuống đất, người khác đều sôi nổi liếc mắt nhìn.
Tiêu Dao Du niệm linh quyết, Kim Bằng bỗng thu nhỏ hình thể, trở lại hình dạng một con chim bình thường, đậu trên bả vai Tiêu Dao Du.
Kỳ Niệm Nhất liền biết lần này nàng ta không có ý định giấu giếm.
Linh tu biến mất nhiều năm lần nữa hiện thế, nghĩ đến đã thấy Nam Hoa luận đạo lần này sẽ vô cùng náo nhiệt.
Đến Lư Tô Thành mới thấy có không ít tu sĩ từ khắp trời Nam đất Bắc tề tụ về đây.
Lư Tô Thành là biên cảnh của Dục Triều, đồng thời cũng là biên cảnh của Trung Châu, khoảng cách từ đây đến sông Yển Dương của Tây Châu thật ra cũng không xa, nếu các nàng tiếp tục phi hành thì tầm ba ngày sẽ đến nơi.
Nhưng phía trước có Thâm Uyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-153.html.]
Khe nứt Thâm Uyên trải dài khắp năm châu, trong đó vết nứt ở Trung Châu và Tây Châu là sâu nhất.
Bầu trời Thâm Uyên không có chim bay.
Bọn họ không có cách nào đi qua, muốn đi thì phải từ đây vòng qua Nam Cảnh, rồi từ Nam Cảnh đến sông Yển Dương.
Trong ba ngày muốn đi qua ba châu thì không thể làm gì khác ngoài cách di chuyển bằng phi chu.
Lư Tô Thành chính là điểm đáp phi chu gần nhất, đồng thời thuộc lãnh thổ Dục Triều, có thể nói là một thành trì có nhiều người tu hành nhất.
Có lẽ bởi vì cách Thâm Uyên rất gần nên người dân ở đây từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, sau khi lớn lên sẽ gia nhập đội thủ thành, cùng nhau phòng tránh đột kích từ Thâm Uyên, những người bọn họ nhìn thấy trên đường đều có tu vi, phần lớn là Luyện Khí cảnh, trong đó cũng có không ít tu sĩ Trúc Cơ cảnh và Kim Đan cảnh.
“Hoàng huynh ngươi đúng là một vị hoàng đế tốt.”
Lúc các nàng đến Lư Tô Thành đã là ban đêm.
Từ Lư Tô Thành đến Thâm Uyên, cứ mỗi mười mét sẽ có một trạm canh gác. Vào ban đêm mọi người đều dùng linh thạch đốt cháy phù hỏa, suốt đêm không ngủ thay phiên canh gác. Thủ thành đều có tu vi từ Luyện Khí cảnh trung kỳ trở lên, tiểu đội trưởng dẫn đầu đã là Trúc Cơ.
Nhưng bởi vì sống gần Thâm Uyên nên cư dân nơi này cũng không hề cảm thấy khẩn trương hay lo lắng, ngược lại trên người bọn họ mang đến cảm giác đạm mạc không màng trần tục, nhìn rồi mới thấy mọi người ở đây dù bị Thâm Uyên đe dọa nhưng vẫn có đời sống sinh hoạt rất tốt.
“Sao này muốn ở ẩn dưỡng lão, nơi này cũng là một lựa chọn không tồi.”
Tiêu Dao Du vừa nói xong, liếc mắt qua thì phát hiện không thấy Kỳ Niệm Nhất đâu nữa.
Còn chưa đến giờ giới nghiêm buổi tối, Kỳ Niệm Nhất dừng lại ở ven đường mua một xâu hồ lô, nhân lúc Tiêu Dao Du không chú ý, nàng dùng đầu ngón tay phóng ra một tia linh lực đưa cho Phi Bạch.
Phi Bạch khẩn trương ngó trái ngó phải, sau khi nhận lấy thì dùng ống tay áo rộng che nửa khuôn mặt bên dưới, cắn một ngụm táo bọc đường, vụn đường dính vào cằm bị ngón tay Kỳ Niệm Nhất lướt qua chạm nhẹ, nàng ngửi ngửi rồi nói:
“Ưm, mùi rất ngọt.”
“Ăn ngon không?”
Thân thể Phi Bạch lúc hư lúc thật khiến người ta không thể đoán trước, trùng hợp lúc này nàng lại có thể chạm vào Phi Bạch, thế nên bèn mua ít điểm tâm cho hắn nếm thử.