XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:59:29
Lượt xem: 17
Cung Lăng Châu cảnh cáo nói: "Quên những chuyện muội thấy đêm nay cho ta, nhớ chưa?"
Kỳ Niệm Nhất vươn tay: "Ba viên Tẩy Kiếm Thạch của Ma Vực."
Mọi người đều biết Ma Vực Mạc Bắc có sát khí rất nặng, Tẩy Kiếm Thạch trải qua sát khí sẽ có hiệu quả tốt nhất, Tẩy Kiếm Thạch được sản xuất ở bất cứ đâu trong năm châu cũng không bằng Ma Vực Mạc Bắc.
Nhưng Ma Vực không gần biển như Yêu Vực, bọn họ rất ít qua lại với Nhân tộc, thế nên một viên Tẩy Kiếm Thạch đáng giá tận một ngàn linh thạch.
Cung Lăng Châu "xuýt" một hơi, dùng ánh mắt như muốn nói muội là người hay là Thôn Kim Thú để nhìn nàng: "Lão tứ à, ta phát hiện gần đây muội rất là tham lam."
Kỳ Niệm Nhất trả lời sâu xa: "Hết cách rồi, ta là người có bản mệnh kiếm, còn phải nuôi gia đình, nam tử độc thân như tam sư huynh không hiểu được đâu."
Phi Bạch ngồi ở một bên, mỉm cười gật đầu đồng ý với cái cớ này.
Cung Lăng Châu cười lạnh: "Đúng là muội phải nuôi hơi nhiều kiếm."
Nụ cười của Phi Bạch lập tức tắt ngóm.
Kỳ Niệm Nhất: "Tam sư huynh, huynh còn chưa nói là tới An Vương Phủ để điều tra chuyện gì đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-115.html.]
Cung Lăng Châu uống một ngụm nước, cau mày lại: "Có phải muội cũng đang điều tra chuyện có người dùng cấm thuật của Ma tộc để hoán cốt hay không?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, giọng Cung Lăng Châu trầm xuống: "Tháng trước, Ma tộc nhận được mật báo, dường như trong thành Tây Kinh có người lén dùng cấm thuật, đúng lúc ta về Thương Hoàn phải đi ngang Tây Kinh, thế nên tiện đường lại đây xem thử thực hư thế nào, phát hiện đúng là có chuyện như thế.”
“Khoảng thời gian này, có một số lượng lớn nữ tử được đưa vào Tây Kinh làm thuốc dẫn, mới đầu ta tưởng là kẻ tên Thanh Dương kia giở trò quỷ, nhưng sau một thời gian điều tra, phát hiện hắn ta cũng chỉ là một quân cờ, người thật sự giữ cấm thuật là An Vương."
Cung Lăng Châu rũ mắt, có chút khó hiểu: "Sau một khoảng thời gian ngắn điều tra, ta phát hiện thật ra bọn họ đã bắt đầu âm thầm làm chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao gần đây lại đột nhiên hành động vội vàng hơn, gấp rút đưa thiếu nữ trẻ tuổi từ khắp nơi vào kinh, nếu không phải vì thế, e là Ma tộc vẫn chưa nhận được tin tức."
Mạc Bắc cách Trung Châu rất xa, nếu không dùng phi chu, tu sĩ Nguyên Anh cảnh đỉnh phong như Cung Lăng Châu phi hành với tốc độ tối đa cũng cần ít nhất vài tháng mới có thể đến được, nếu bọn chúng lén lút hành động, tin tức ở Tây Kinh có lẽ phải mất rất lâu mới có thể truyền được tới Ma tộc.
Kỳ Niệm Nhất trầm ngâm một lát, nhớ tới chuyện nghe được ở An Vương Phủ lúc nãy, trầm giọng nói: "Có lẽ ta biết tại sao gần đây bọn họ hành động vội vàng hơn rồi."
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Cung Lăng Châu, Kỳ Niệm Nhất không trả lời mà hỏi lại: "Tam sư huynh, huynh có biết truyền thuyết về Bạch Trạch không?"
Cung Lăng Châu sửng sốt: "Linh thú Bạch Trạch trong truyền thuyết ấy à?"
Cố Diệp Phi
Hắn nhớ lại phiên bản mà mình từng được nghe: "Linh thú Bạch Trạch là thần vật trời sinh trời nuôi, sinh ra đã nhân từ lương thiện, sống ở Tiên giới.
Hơn trăm ngàn năm trước, đại lục vẫn còn là một vùng đất hoang tàn, khắp nơi khổ cực, Bạch Trạch không đành lòng nhìn thế nhân chịu khổ, vì thế nó từ Tiên giới xuống nhân gian, lấy thần lực của bản thân để cứu vớt thế nhân. Đây cũng chính là khởi nguồn cho việc phi thăng Tiên giới mà loài người biết tới, cũng là mục tiêu cuối cùng suốt trăm ngàn năm qua của những người tu hành.
Truyền thuyết về Bạch Trạch đã được lưu truyền nhiều năm, đến bây giờ hầu như chỉ còn là truyền miệng. Đứa trẻ nào cũng đã từng nghe qua câu chuyện Bạch Trạch giáng trần cứu thế, thậm chí đến hiện nay có không ít gia đình thờ cúng tượng Bạch Trạch.