Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 410

Cập nhật lúc: 2024-05-09 12:25:36
Lượt xem: 215

Trong lòng Tề Thiệu khẽ rục rịch: “Đèn LED? Loại có hai cực chiếu sáng? Loại đèn chiếu có hai màu đỏ vàng?”

“Đúng, phải có màu trắng mới được.” Cố Vân Khê có chút rục rịch, muốn chơi một chút.

Điều này lại liên quan đến một ngành học, khoa học chính là vô số nhánh nhỏ của mỗi ngành có liên quan với nhau tạo thành.

Quên đi, vẫn là giữ nguyên đi, hiện tại cô bận không quản nổi.

Hai người trò chuyện hứng khởi, từ điện tử công trình, đến máy tính, vật lý, sinh hóa học...

Hoắc Vân Sơn rất mơ hồ, nhìn dáng vẻ thao thao bất tuyệt của bọn họ giống như có thể trò chuyện suốt một ngày, anh nhịn không được nói: “Hai người mau làm ra máy bay không người lái đi, tất cả mọi người đều đang trông chờ.”

Hai người nhìn nhau, không tiếng động thở dài, lại lao đầu vào phòng thí nghiệm.

Chờ đến khi hai người ra khỏi phòng thí nghiệm một lần nữa, Cố Vân Khê hoa mắt, hai mí mắt như bị quả cân đè sụp, tóc rối bù, giống một bà điên.

“Sống như này so với chó còn mệt hơn, chắc chắn không có lần sau.”

Tề Thiệu khá hơn cô một chút, nhưng khí sắc cũng rất kém cỏi, hắn ngồi trên sô pha không muốn nhúc nhích.

Hoắc Vân Sơn rót nước ấm đưa cho hai người bọn họ, vội vàng hỏi: “Thành công chưa?”

Cả người Cố Vân Khê mệt mỏi, chỉ giơ ngón tay cái làm một động tác thắng lợi.

“Tôi muốn làm thí nghiệm trên không, chỗ phải rộng, phải trống trải.”

Hoắc Vân Sơn kích động nhảy dựng lên: “Được được, thật tốt quá, tôi sẽ gọi điện thoại xin phép cấp trên.”

Anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, vừa cần điện thoại lên thì buổi chiều đã có động tĩnh.

Một chiếc xe quân đội đưa đoàn người bọn họ đến sân huấn luyện vắng vẻ trống trải, Cố Vân Khê còn chưa xuống xe đã nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc.

Hay lắm, lãnh đạo và những vị nguyên thủ đồng cấp với ngài ấy sao lại ở đây? Họ cũng muốn tham gia thí nghiệm sao? Rảnh như vậy sao?

Còn có vài nhà khoa học đức cao vọng trọng tới, đều là nhân tài bảo vật quốc gia.

Chẳng qua là thí nghiệm máy bay không người lái mà thôi, có cần phải phô trương lớn như vậy không?

Cô mờ mịt, cô khó hiểu.

Cửa xe mở ra, Cố Vân Khê xuống xe chào hỏi mọi người: "Chào các vị lãnh đạo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-410.html.]

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô làm lãnh đạo hoảng sợ, sao lại gầy đi một vòng?

“Cố Vân Khê, sao lại gầy như vậy? Không chịu ăn uống đàng hoàng?”

Cố Vân Khê cười híp mắt nói: “Ăn tạm được, chỉ là đầu óc nhanh chóng chuyển động, một khắc cũng không dừng lại được, ngủ cũng đang vận hành với tốc độ cao, nằm mơ cũng tính số liệu.”

Lãnh đạo bỗng nhiên hiểu được sự cố chấp của cô đối với ăn uống, với trạng thái này của cô, dinh dưỡng không theo kịp, thân thể sẽ không trụ nổi.

“Lại đây gặp mấy vị này, bọn họ đều là người đi trước.”

Tề Thiệu còn khá bình tĩnh, Cố Vân Khê cũng có chút kích động, đều là hiền tài của quốc gia.

Cô cung kính chào hỏi các vị đại lão, nội tâm rất sụp đổ, vì sao vậy?

Thái độ của các vị đại lão ôn hòa thân thiết, đối với bọn họ cực kỳ thân thiết, nhưng cũng không làm mất đi sự khẩn trương của Cố Vân Khê.

Lãnh đạo nhìn ra suy nghĩ của cô: “Cố Vân Khê, cháu đang suy nghĩ, sao lại long trọng như vậy?”

Cố Vân Khê cũng không giấu diếm: "Đúng, chỉ là một màn thí nghiệm bình thường không có gì lạ, vậy mà có nhiều lão đại trong ngành đến đây xem như vậy, có chút kỳ quái... Cũng có chút áp lực."

Bình thường không có gì lạ? Lãnh đạo rốt cục hiểu được câu nói kia của Hoắc Vân Sơn, cô đúng là không có nhận thức về tầm quan trọng của bản thân và thế giới này

Đây chính là chiếc máy bay không người lái đầu tiên, nếu thí nghiệm thành công, nó sẽ là dấu ấn mà đất nước họ ghi vào lịch sử phát triển của nhân loại.

“Cứ bình tĩnh, chúng ta vừa vặn họp ở gần đây, nghe nói cháu mở thí nghiệm máy bay không người lái, tới xem một chút.”

Được rồi, nếu không phải họ đặc biệt tới, áp lực của Cố Vân Khê sẽ không nặng nề như vậy.

“Vậy chúng ta tiến hành vào việc.”

Hoắc Vân Sơn từ trong xe chuyển xuống một cái rương lớn, cẩn thận đặt xuống đất, Cố Vân Khê đi qua tiếp nhận:

“Ở đây để tôi tiếp nhận, Tề Thiệu, anh đi lo vấn đề điều khiển chương trình máy tính.”

Tề Thiệu chọn một vị trí, chỉ huy mọi người đặt một bàn máy tính, hai màn hình 25 inch thành một khu vực làm việc nhỏ.

Hai người thay phiên nhau kiểm tra các thiết bị.

Cố Vân Khê vội vàng tháo rương ra, lấy máy bay không người lái bên trong ra.

Máy bay dàu hơn một mét, cánh, thân máy bay, đuôi cánh, thiết bị hạ cánh và thiết bị động lực đều có, còn phải lắp đặt các loại dụng cụ.

Loading...