Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-05-08 12:30:05
Lượt xem: 165
Quán cà phê, qua cánh cửa lớn thủy tinh, Tưởng Quảng Xương đứng ở bên ngoài liền nhìn thấy Cố Vân Khê tựa vào cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh ta đẩy cửa bước vào, mùi thơm cà phê nhanh chóng tỏa ra quanh mũi.
“Bạn học Cố Vân Khê, xin chào.”
Cố Vân Khê không đứng dậy, lười biếng vẫy tay, nói: "Ngồi đi, muốn uống gì thì gọi đi, tôi mời.”
Tưởng Quảng Xương đặt túi đen dưới nách lên bàn, nhìn về phía Cố Vân Khê, cô gọi một ly mocha, "Một ly Lam Sơn.”
Trong tiệm hiện tại không nhiều khách lắm, tốp năm tốp ba người ngồi. Cố Vân Khê ngồi vị trí rất thanh tĩnh, bốn phía đều không có người.
Tưởng Quảng Xương bất động thanh sắc đánh giá người thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này, hôm nay cô mặc váy lụa màu lam nhạt, đeo một sợi dây chuyền kim cương tôn lên cổ thon dài ưu mỹ của cô, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương nhập khẩu, dưới ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ chói mắt.
Đây là một cô gái trẻ tuổi yêu thích những thứ đồ xa xỉ, lại thích ăn mặc, gu thẩm mỹ của cô cũng rất tốt.
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, thậm chí còn trò chuyện rất ăn ý.
Chờ cà phê được mang lên, Cố Vân Khê mới chậm rãi hỏi, "Lần trước anh nói, có chuyện gì có thể tìm anh hỗ trợ, có đúng không?"
Trong lòng Tưởng Quảng Xương vui vẻ, cá đã mắc câu rồi sao? “Đúng vậy, chỉ cần tôi đủ khả năng, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
“Tôi muốn một chiếc Mercedes - Benz, tiền tôi đã có.”Cố Vân Khê trực tiếp nói thẳng vấn đề hôm nay cô đến đây, cô còn mở ba lô mang đến, lấy một túi đã được bọc kỹ bằng giấy báo.
Cô vén một góc báo lên, bên trong là một chồng tiền được xếp chỉnh tề, khiến người ta nhìn thấy không khỏi kinh ngạc.
“Đây là tiền đặt cọc trước, mười ngàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-377.html.]
Mặc dù Tưởng Quảng Xương biết cô không thiếu tiền, nhưng vẫn bị tác phong nhà giàu mới nổi của cô làm cho chấn động. Đây cũng thật sự quá chịu chi rồi.
Anh ta theo bản năng đem giấy báo che đậy tiền lại, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cũng may mà hiện tại trong tiệm khách hàng đều đang bận rộn chuyện của mình, không có chú ý bên này của bọn họ.
“Nhập khẩu xe là chuyện không dễ làm, mỗi một bộ xe khi xuất khẩu qua nước ngoài đều được kiểm tra một cách nghiêm ngặt, thậm chí còn bị hạn chế về mặt số lượng, trừ phi là buôn lậu...Tôi cảm thấy trong nước dòng xe Santana cũng rất tốt, cô có thể mua một chiếc.”
Cố Vân Khê không quan tâm đến anh ta: "Santana làm sao so được với Mercedes? Tôi một khi đã dùng thì phải dùng thứ tốt nhất trên thế giới này. Tôi có tiền.”Cô vô cùng vênh váo và tự đắc, đúng với bộ dáng của người có tiền. Vì khi đã có tiền, có thể có được tất cả.
Tưởng Quảng Xương biết có một số người có tuổi thơ không tốt, nên khi trưởng thành nếu có khả năng, họ sẽ nghĩ mọi biện pháp để bù đắp cho mình, đây là một loại tâm lý chữa lành cho tuổi thơ thường thấy ở tất cả mọi người.
Thiếu nữ trước mắt cho dù có thông minh hơn người, thì chung quy lại cô vẫn là con người, là người thì sẽ có m.á.u có thịt, có thất tình lục dục, nên cũng không thoát khỏi được những bản tính tầm thường này của con người.
Tựa như khi cô còn nhỏ đã từng chịu đói chịu lạnh, nên lớn lên liền yêu thích mỹ thực, yêu thích hưởng thụ, muốn cho bản thân mình tất cả những gì tốt nhất trên đời này. Đó cũng chính là điểm yếu lớn nhất của cô ấy.
“Cái này có chút khó khăn...”
Cố Vân Khê hơi nghi hoặc, nhưng ngay lập tức giống như hiểu ra cái gì, liền nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh bỏ công vô ích, sau khi chuyện thành công sẽ trả anh hai ngàn làm thù lao.”
Tưởng Quảng Xương khoát tay áo, nói: "Tôi không phải ý này.”
"Anh là sợ tôi nói không giữ lời?”Cố Vân Khê nhướng mày, đưa tay đoạt lấy túi đen trên bàn, nhanh chóng kéo khóa kéo, lấy thêm một chồng tiền từ túi sách của mình ném vào.
Tiểu tổ tông này! Tưởng Quảng Xương hít một ngụm khí lạnh, phản ứng đầu tiên chính là nhìn chung quanh, một bên còn lại thì vội vàng ngăn cản, "Cô mau dừng tay lại, để cho người ta nhìn thấy thì không hay đâu.”
“Anh cứ lôi lôi kéo như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”Cố Vân Khê không chút hoang mang đẩy tay anh ra, kéo khóa túi sách lại: "Tôi đã đưa thù lao cho anh, anh phải giúp tôi giải quyết mọi chuyện liên quan này. Tôi muốn có được xe trong thời gian ngắn nhất.”
Tưởng Quảng Xương dở khóc dở cười, anh ta thật sự không hiểu thế giới của những thiên tài này là như thế nào? Tuy cô thông minh tuyệt đỉnh, nhưng hình như quá không hiểu sự đời rồi.
Cũng giống như cô ở trong hôn lễ của người ta, ai đời lại đi gây chuyện với cha của cô dâu chứ?