Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-05-05 08:00:01
Lượt xem: 366
Tầm mắt Tề lão gia rơi vào mồ hôi trên trán hắn, "A Thiệu, bạn gái nhỏ của con thật thú vị...
Tề Thiệu đỏ mặt, bên tai đỏ như máu, "Cha, ngài nói bậy bạ gì đó, cô ấy là bạn của con.”
Hắn ra vẻ trấn định lấy mấy quyển sách từ trong cặp sách đưa tới, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Vân Khê, "Tiểu Khê, đây là sách tiến sĩ Hầu đưa cho nhóc, nhóc mang lên lầu đi.”
“Tốt.” Cố Vân Khê căn bản không chú ý tới sự khác thường của hắn, vui vẻ tiếp nhận những thứ trân quý độc nhất vô nhị này, mặt mày cong cong, cười vô cùng khả ái.
Tất cả đều rơi vào mắt Tề lão gia, ý vị thâm trường cười cười, bàn tay to đưa qua, "Để tôi xem.”
Ông nhìn sách công cụ điện tử cơ giới khô khan thâm ảo, có chút ngây ngẩn cả người, "Cháu... đọc hiểu những cuốn sách này sao?"
Ông biết cô có chút bản lĩnh, nhưng sách thâm ảo như vậy, có phải quá khó khăn hay không?
Cố Vân Khê tiện tay lật qua lật lại, "Nhìn cũng không khó lắm.”
Tề gia là lấy máy móc chế tạo lập nghiệp, Tề lão gia cũng tinh thông phương diện này, bây giờ đã khuếch trương đến các ngành các nghề, nhưng, chủ nghiệp vẫn là chế tạo máy móc.
"Máy móc chuyên nghiệp rất tốt, tôi cũng rất thích, còn tốt hơn Vật Lý, Vân Khê, cháu nói xem?"
Lúc trước ông để cho con trai học máy móc, nhưng hắn sống c.h.ế.t không chịu, còn nói muốn học cái gì kinh tế kinh dung, khiến ông tức giận muốn chết.
Cuối cùng, song phương đều lui một bước, chọn khoa Vật lý.
Đối với nhân tài phương diện máy móc, ông vẫn rất coi trọng.
Tề Thiệu tỏ vẻ biết mình bị ám chỉ tới, được rồi, cảm ơn.
Cố Vân Khê cũng muốn học vật lý, cô cảm thấy rất hứng thú với chuyên ngành này. "Mỗi người đều có điểm tốt của riêng mình, dù sao học cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là học được một thân bản lĩnh, có thể làm cho mình đặt chân ở thế giới này, có thể làm cho tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa."
Có bản lĩnh, toàn thế giới sẽ mỉm cười với ta, nhân mạch tài nguyên tài phú đều cuồn cuộn mà đến.
“Nói rất hay.” Tề lão gia có chút thích nha đầu hay cười này, quá thông suốt quá thông minh, dưới tình huống như vậy, bối cảnh gia thế ngược lại không phải quan trọng nhất, "A Thiệu, ánh mắt chọn bạn của con không tệ.”
Ai mà không thích thiên tài trẻ tuổi thông minh, lại có tiềm lực vô hạn chứ?
Cố Vân Khê lễ phép cười cười, ôm sách định đi, Tề lão gia đột nhiên lên tiếng, "Tiểu nha đầu, cháu có thể suy nghĩ sang năm ra nước ngoài du học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-155.html.]
“Hả? Sang năm?” Cố Vân Khê ngơ ngác.
Tề Thiệu ngồi thẳng người, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Đúng, cùng Tề Thiệu xuất ngoại, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Tề lão gia tử rất coi trọng tương lai của cô, đương nhiên, càng hy vọng giúp con trai duy trì tình nghĩa này, mặc kệ là tình yêu, hay là tình bạn, đều cần tỉ mỉ duy trì.
Dù sao, tách ra ba bốn năm, rau cúc đều nguội.
Lúc ông còn trẻ sinh mấy đứa nhỏ, nhưng đứa chết, đứa phế, Tề Thiệu được sinh ra ở thời điểm gian nan nhất, đây là an ủi lớn lao cho ông, cũng là người thừa kế chính thống của Tề thị, có người kế tục, ổn định lòng quân.
Ông tự nhiên ký thác kỳ vọng cao đối với đứa nhỏ này, Tề Thiệu cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đã triển lộ ra trí tuệ không tầm thường, học cái gì cũng nhanh.
Nhưng, cũng có thể là nguyên nhân gia đình, tính cách Tề Thiệu có khuyết điểm cực lớn, làm cho ông rất là lo lắng.
Hôm nay, cuối cùng ở trên người cô gái này, ông mới thấy được một tia hy vọng.
"Theo tôi thấy, ngươi thông minh như vậy hoàn toàn có thể thử xin trường danh giáo ở nước ngoài, sớm một chút xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, năm nay là không còn kịp rồi, sang năm có thể thử, tiếng Anh của cháu thế nào?"
“Cũng được.” Cố Vân Khê đâu chỉ được, mà còn quá được: “Nhưng cho tới bây giờ cháu chưa từng muốn ra nước ngoài học chính quy.”
Tề lão gia cười cổ vũ, "Hiện tại nghĩ cũng kịp, tôi nhớ rõ Phục Đại có học sinh đầu tiên là thi đậu lớp thiếu niên, nửa năm sau tiến vào hệ máy tính, một năm sau thi đậu đại học Georgia khoa học kỹ thuật, học từ đại học lên thạc sĩ không cần thi tuyển."
Cố Vân Khê biết người này, là nhóm học sinh khóa 85 của lớp thiếu niên, đều là thiên tài máy tính.
Bên tai truyền đến giọng Tề lão gia: "Nếu lo lắng học phí, tôi có thể tài trợ toàn bộ.”
Thấy ông nhiệt tình như vậy, Cố Vân Khê liền không hiểu, "Ông có ý gì?”
Tề lão gia cầm lấy chén trà uống một ngụm, "Tôi hy vọng sau khi cháu học xong sẽ vào Tề thị làm năm năm." Đầu tư sớm cũng được.
Ông nói quá tùy ý, trong khoảng thời gian ngắn, Cố Vân Khê phân không rõ lời này thật hay giả, "Thật ra nhà cháu không thiếu chút tiền ấy, cho dù cháu muốn ra nước ngoài du học, cũng là tranh được học bổng toàn phần."
“Vậy thì càng tốt, A Thiệu, con giúp Cố Vân Khê đi.”
Tề Thiệu thuận miệng đáp một tiếng, nhưng hắn biết, Cố Vân Khê không yên lòng về ba anh chị, sẽ không dễ dàng xuất ngoại.
Tề lão gia là tới khảo sát làm ăn, thuận tiện nhìn con trai, hành trình sắp xếp kín mít, ông không trì hoãn nhiều, cùng con trai vội vàng ăn một bữa cơm rồi rời đi.