Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 92: Chu Trường Phong muốn chết

Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:17:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Chỉ lén xong, giường, hồi lâu vẫn hồn.

Lớn đến thế , nếu mà yêu đương ... thì...

Nghe chuyện đó đau lắm!

Nàng nhịn lật Chu Trường Phong: “Hồi nhỏ rốt cuộc ăn những thứ gì? Sao lớn đến mức chứ?”

Nàng nhéo nhéo kéo kéo thịt mặt : “ thể trông mặt mà bắt hình dong, một trông thanh tú xinh như , thể... lớn đến thế... Chàng thật đáng sợ!”

“Hửm? Chàng đáng sợ ?”

Thẩm Chỉ kéo tay xoa nắn vài cái: “Tay cũng to, còn dài nữa, thật …”

“Chu Trường Phong, mau tỉnh , cùng yêu đương.”

“Chàng yêu đương là ý gì ?”

“Chàng chắc chắn , chính là... chính là mỗi ngày hôn , mỗi ngày ôm , ừm... đúng, bây giờ yêu đương, gọi là... cưới yêu .”

“Chàng đến cỡ nào ? Cả ngày dụ dỗ , một từng yêu đương như , sẽ dễ câu dẫn đấy.”

Nàng lầm bầm nhiều, cũng lâu.

Ngày hôm , thấy tiếng gà gáy, Thẩm Chỉ ngáp ngắn ngáp dài thức dậy.

Nàng bò dậy, mở mắt , tùy ý liếc một cái, liền đối diện với một đôi mắt đen láy, trong veo.

“Chàng tỉnh ?!!!”

Thẩm Chỉ kích động kêu lên thành tiếng: “Chàng tỉnh lúc nào ? Sao gọi dậy?”

“Thế nào? Có chỗ nào thoải mái ? Đầu đau ? Trên thì ?”

Thẩm Chỉ hỏi xong ôm chặt lấy : “Chàng thật sự dọa c.h.ế.t và các con ! Chàng ngủ hai ngày hai đêm !”

Lông mi Chu Trường Phong khẽ chớp một cái: “Thẩm Chỉ, nàng... tại cứu trở về?”

Thẩm Chỉ cau mày: “Lời ý gì?”

Nàng chằm chằm mắt , lúc mới phát hiện ánh mắt lạnh nhạt, hề sự ngạc nhiên nào của tỉnh dậy, cũng sự may mắn thoát c.h.ế.t.

“Chu Trường Phong, .”

Chu Trường Phong tự : “Nàng nên cứu ... nên cứu ... Tại cứu ... Ta c.h.ế.t ... nàng cứ xem như c.h.ế.t ở , cứ để c.h.ế.t ở đó, bao nhiêu...”

Nói xong, vành mắt đỏ lên.

Thẩm Chỉ giận đến run rẩy.

“Chu Trường Phong!! Chàng đang cái lời vô nghĩa gì ?!”

“Có bao nhiêu yêu thương , Niên Niên và Chu Chu lúc nào cũng ở bên cạnh , ngày nào cũng hỏi khi nào tỉnh , còn thì ?!”

“Chàng thể chút trách nhiệm ? Chàng là cha của chúng! Chàng còn cha ! Chàng là một ! Chàng bọn họ ?”

Chu Trường Phong đỏ mắt: “Thẩm Chỉ, sẽ khỏe , chỉ tổ liên lụy nàng, nàng dẫn theo các tiểu gia hỏa sẽ sống , , đều sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Chàng câm miệng cho !”

Thẩm Chỉ để xoay chuyển suy nghĩ của , chỉ thể nghĩ gì nấy: “Dù chỉ cần c.h.ế.t , sẽ tìm một nam nhân khác! Hai đứa con, sẽ bán hết ! Bán thật xa!”

“Nàng sẽ .”

Môi Thẩm Chỉ run rẩy: “Ta sẽ !”

Nàng gầm lên một tiếng, nước mắt liền rơi xuống: “Ta cho , c.h.ế.t , là nam nhân tìm, ở bên cả đời! Nếu còn nghĩ đến cái c.h.ế.t, sẽ nhốt ở nhà mỗi ngày! Khiến !”

Chu Trường Phong ngẩn .

“Dù thì cứ thử ! Chàng căn bản ác độc đến mức nào !”

Giọng nàng lớn, Chu Cẩm Chu và Chu Cẩm Niên đều nàng đ.á.n.h thức.

Hai tiểu t.ử vội vàng chạy tới gõ cửa.

“Nương ! Có chuyện gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-92-chu-truong-phong-muon-chet.html.]

“Nương , tụi con nhé!”

Rất nhanh, hai tiểu gia hỏa đẩy cửa bước .

Vừa , phát hiện Chu Trường Phong tỉnh , liền cấp thiết bổ nhào lên giường.

“Cha! Cha! Người cuối cùng cũng tỉnh !”

“Cha! Hu hu hu... Con sợ lắm!”

Chu Cẩm Niên nhanh chóng rúc lòng , ôm dụi mạnh: “Cha~”

Chu Cẩm Chu cũng xê tới bên cạnh, ánh mắt mong chờ Chu Trường Phong.

Thẩm Chỉ đỏ hoe mắt mặt .

Chu Trường Phong ngây hai tiểu gia hỏa.

“Cha~ mau hôn con ~” Chu Cẩm Niên bĩu môi nhỏ nũng: “Muốn hôn~”

Chu Trường Phong hôn lên má bé một cái.

Chu Cẩm Chu cũng nhịn đưa mặt tới: “Cha... Con... con cũng .”

Chu Trường Phong cũng hôn bé một cái.

Được hôn , hai tiểu gia hỏa mới nhớ mục đích chúng đến đây.

“Cha nương, hai ? Sao tiếng lớn thế? Rõ ràng là đang cãi !”

, con và ca ca đều đ.á.n.h thức , trời còn sáng mà!”

Chu Trường Phong sờ đầu chúng: “Không .”

Thẩm Chỉ tức tối bước xuống giường, thẳng: “Niên Niên, Chu Chu, cha các con sống nữa, cần các con nữa, nãy còn hỏi tại cứu .”

Sắc mặt Chu Trường Phong đổi.

Mặt Chu Cẩm Chu và Chu Cẩm Niên đều trắng bệch.

“Hắn sống nữa, vứt bỏ chúng .”

“Niên Niên, con xem con tìm gì? Con hỏi trách con ? Là con tìm , dẫn chúng cứu về, giờ vui.”

“Oa oa oa...”

Chu Cẩm Niên há miệng, bắt đầu rống.

Ai cần bé thì , nhưng cha cần bé mới là điều đáng sợ và đau lòng nhất.

“Oa oa oa... Cha cần Niên Niên... Hu hu hu... Không cần Niên Niên... Hu hu hu...”

Chu Cẩm Chu mũi đỏ hoe, cũng bắt đầu rơi nước mắt.

Chẳng lẽ sắp mất cha ? Cha tại cần bọn họ? Cha tại c.h.ế.t ?

Thẩm Chỉ tiếng của hai tiểu tử, lòng đau xót, nhưng chỉ thể nhẫn tâm như .

“Nếu các con còn cái cha , thì trông coi cho kỹ. Nói chừng sẽ tự cứa cổ mà c.h.ế.t đấy.”

“Oa —”

Chu Cẩm Niên bật lớn hơn.

“Thẩm Chỉ! Nàng đừng dọa chúng!” Chu Trường Phong run rẩy môi: “Nàng linh tinh gì ?”

Thẩm Chỉ khoanh tay: “Chàng cũng thấy đấy, sẽ quan tâm chúng đau lòng . Nếu hai đứa con trai khác đánh, bắt nạt, thì cứ c.h.ế.t nhanh , một cha vô trách nhiệm.”

“Dù sống còn nghĩ cách chăm sóc, quan tâm con cái, cha , c.h.ế.t thì quá đơn giản . C.h.ế.t , con cái đánh, bắt nạt, cha đau lòng tuyệt vọng, cũng sẽ chẳng gì.”

Chu Trường Phong nắm chặt hai nắm đấm.

Thẩm Chỉ “hừ” một tiếng: “Niên Niên, Chu Chu, các con đừng để tự ngoài. Nương huyện thành đây, các con chăm sóc .”

Hai tiểu t.ử lau nước mắt gật đầu.

Thẩm Chỉ cũng giận đến cực điểm, chẳng mấy chốc khỏi cửa, hề một nữa.

 

Loading...