Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 69: Thân hôn
Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:15:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chỉ tới phòng bếp.
Tranh thủ lúc trời còn sớm, nàng món chân gà rút xương cần chuẩn hôm nay.
Đang lúc cẩn thận rút xương chân gà, bỗng vang lên tiếng bánh xe lăn của xe lăn.
Nàng cửa bếp, chỉ thấy Chu Trường Phong bếp.
Thẩm Chỉ nhướng mày, đáp lời.
Chu Trường Phong chớp chớp mi mắt, “Nàng đang gì ? Ta tới giúp nàng.”
Thẩm Chỉ rót cho một cốc nước, “Chàng uống nước .”
Vẻ mặt lóe lên sự bối rối, nhưng vẫn uống hết.
“Ta giúp nàng.” Chàng tiếp tục lặp .
Thẩm Chỉ: “Ta đang rút xương chân gà, tay linh hoạt như , cần giúp.”
Chu Trường Phong rủ mắt xuống, “Không việc gì khác cần ?”
Nghĩ nghĩ, Thẩm Chỉ đưa cho hai củ tỏi, “Chàng giúp bóc tỏi .”
Nàng rõ ràng cảm thấy đôi mắt sáng lên, “Được.”
Khóe môi Thẩm Chỉ cong lên, giống hệt cái tiểu t.ử Chu Cẩm Niên , thật đáng yêu...
Xử lý xong cả một chậu chân gà lớn, mặt trời cũng lên.
Thẩm Chỉ tăng tốc độ, mất nửa canh giờ xong món chân gà rút xương chanh sả.
Chu Trường Phong đầu tiên nàng chân gà ở cự ly gần, tỏ hiếu kỳ với loại gia vị nàng cho .
Đặc biệt là chanh.
Mùi vị thanh mát, nhịn thêm vài .
Thấy hiếu kỳ, Thẩm Chỉ mặt mày tinh nghịch, cắt một lát chanh đút cho , “Có nếm thử ?”
Chu Trường Phong vội vàng gật đầu.
Chỉ là khoảnh khắc chanh miệng, ngây .
Khuôn mặt đầy mong đợi ban đầu lập tức biến thành vẻ chua chát thống khổ.
“Ha ha ha...”
Thẩm Chỉ đến mức thẳng nổi.
Chu Trường Phong miệng đầy vị chua, chua đến mức chịu nổi, “Thẩm Chỉ... chua quá...”
Nhìn dáng vẻ nhíu mày ghét bỏ, nhịn lè lưỡi , tiếng của Thẩm Chỉ nghẹn .
Chu Trường Phong bĩu môi, “Thì thứ chua đến ... Làm dùng để nấu ăn đây?”
“Thật sự chua ?”
Chu Trường Phong gật đầu, “Ừm! Chua, vô cùng... Ưm...”
Thẩm Chỉ ghé sát, môi nàng dán lên đôi môi còn vương vị chanh của .
Nàng mạnh dạn l.i.ế.m một cái, mới buông , “Cảm giác đúng là chua.” Nàng lẩm bẩm.
Chu Trường Phong cứng đờ như hóa đá, ngây ngẩn nàng, môi còn hé mở.
Thẩm Chỉ nuốt nước bọt, nhịn cúi đầu nhấp thêm một ngụm.
Cuối cùng cũng phản ứng , mặt đột nhiên đỏ bừng, lan đến tận vành tai.
Thẩm Chỉ gì đó, đối diện với đôi mắt , liền thấy hoảng loạn mặt , động tác vụng về mà vội vã đưa tay lên xe lăn, “Ta... ... ngoài ...”
“Khoan !”
Chu Trường Phong hô hấp nghẽn , “Có... chuyện gì?”
Thẩm Chỉ chia một chậu gỗ nhỏ chân gà rút xương để , “Chân gà để ở đây, lát nữa hai tiểu t.ử tỉnh dậy, ba cha con cùng ăn, hôm nay lên thành bán chân gà, lẽ tối mới về.”
Chu Trường Phong cũng còn nhớ đến việc hổ nữa, lo lắng : “Nàng một ... gặp...?”
“Không ! Ta bán hoa quả cũng , bán chân gà cũng chẳng , đừng quá lo lắng cho , ngoan ngoãn ở nhà cùng các tiểu tử, đừng để chúng lên núi, đợi về sẽ dẫn chúng nhặt củi.”
Chu Trường Phong há miệng, nhất thời nên nàng nên dùng từ “ngoan ngoãn” với , là phản bác rằng cũng quá lo lắng cho nàng.
“Chàng rõ ?”
“Ta... rõ ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-69-than-hon.html.]
Thẩm Chỉ hài lòng gật đầu, “Như mới ngoan chứ.”
Chu Trường Phong: “Thẩm Chỉ... nàng... nàng đừng lời như ... Nàng cả ngày năng lung tung.”
Thẩm Chỉ hừ một tiếng, “Ta chỉ lung tung, còn càng nữa? Ta mới hôn môi đó? Ta thấy cũng chẳng phản ứng gì nha.”
Cổ Chu Trường Phong cũng đỏ lên, “Thẩm Chỉ! Nàng còn bừa nữa! Ta... ...”
“Chàng ? Ăn ?”
Khóe mắt Chu Trường Phong đỏ hoe.
Tự trêu chọc nhẹ, Thẩm Chỉ ho khan một tiếng, cũng chọc nữa, “Được , nữa, gọi các tiểu t.ử dậy , chuẩn .”
Chu Trường Phong lăn xe lăn bỏ chạy thục mạng, nhưng khỏi bếp, nhịn một câu: “Trên đường nhớ chú ý an .”
“Thiếp ! Tướng công!”
Hai tay Chu Trường Phong mềm nhũn, hình dường như cũng chao đảo.
Thẩm Chỉ ôm miệng trộm.
Ta chia một hộp Chân Gà Rút Xương dành cho Tần bà tử, còn đại đa chân gà đóng gói thì trực tiếp bỏ hết gian.
Chờ đến khi tới nơi, bày bán là .
Khoác lên chiếc giỏ vật che đậy, Thẩm Chỉ hân hoan tới huyện thành.
Nàng thẳng đến Tần phủ , giao Chân Gà Rút Xương và trái cây cho Tần bà tử, còn hẹn bà gần trưa sẽ món ăn cho Tần công tử, đó nàng mới tới tập thị (chợ).
Tìm một vị trí mát mẻ, cách quầy gà nướng chừng hai mươi trượng, nàng giả vờ lục lọi trong giỏ, nhanh chóng bê một thau gỗ đựng đầy Chân Gà Rút Xương Tẩm Chanh.
Chiếc giỏ úp ngược xuống, đặt thau chân gà lên .
Lại đặt sẵn giấy dầu chuẩn ở bên cạnh.
Nàng mang một bát lớn chân gà sang biếu Lâm Thủ Tài và nhóm của . Rất nhanh, tất cả những trong quán gà nướng đều nàng đang bán Chân Gà Rút Xương Tẩm Chanh.
Đây chẳng là món chân gà mà ông chủ quán gà nướng ngày nào cũng nhắc tới !
Bây giờ sự quảng bá, quầy hàng nhanh một đám vây .
Tuy nhiên, chân gà là món đồ ai cũng sẵn lòng thử, chủ yếu chỉ xem náo nhiệt.
Lâm Thủ Tài và Lâm Hữu An cũng chẳng nướng gà nữa, họ nhờ ông chủ tiệm tạp hóa trông hộ, cả hai cha con trực tiếp xúm chỗ Thẩm Chỉ.
Hai cha con họ bê bát chân gà Thẩm Chỉ đưa, cứ thế c.ắ.n từng chiếc từng chiếc một, ăn trông ngon miệng vô cùng.
Thấy cảnh đó, đám đông hiếu kỳ xem đều bắt đầu rục rịch.
lúc đang cân nhắc xem nên mua một ít về nếm thử , thì đột nhiên thấy một giọng nam đầy kích động:
“Chân gà? Chân gà tới ! Chân gà ở cơ?”
Thẩm Chỉ chớp chớp mắt, đây hình như là gã đại thúc râu quai nón hôm nọ.
“Trịnh Đồ Tử! Ở đây !”
Lâm Thủ Tài vội vàng chào một tiếng.
Trịnh Đồ T.ử thấy, lập tức chạy tới.
“Còn bao nhiêu chân gà nữa, bán hết ? Có để dành cho một ít ?”
Thẩm Chỉ vội nở nụ , “Đại thúc, vẫn ai mua hết ạ. Ngài lấy bao nhiêu? Chân gà của bán năm mươi văn một cân.”
“Năm mươi văn?!”
Đám xem náo nhiệt đều kinh ngạc tột độ!
Cha con Lâm Thủ Tài và Lâm Hữu An vẫn đang ngậm chân gà trong miệng, thấy lời nàng , họ cũng ngây quên cả nhai.
Trịnh Đồ T.ử khựng bước, “Năm mươi văn?”
Thẩm Chỉ gật đầu, “ . Chân gà của chế biến bằng các loại hương liệu đặc biệt, đường và nước cốt trái cây bí truyền, năm mươi văn đảm bảo ngài sẽ hối hận.”
Món chân gà hương vị đúng là đặc biệt, mấu chốt là mùi vị vương vấn tâm trí mấy ngày nay. Trịnh Đồ T.ử cũng là thiếu tiền, c.ắ.n răng : “Vậy cho hai cân!”
“Tốt lắm!” Thẩm Chỉ vốn định dùng giấy dầu để gói cho , nhưng Trịnh Đồ T.ử đưa thẳng cho nàng một cái nồi, “Dùng cái mà đựng !”
“Được!”
Trong lúc Thẩm Chỉ cân chân gà, bắt đầu xì xào bàn tán dữ dội.
“Hít... Hắn Trịnh Đồ T.ử điên ? Dù bạc cũng thể tiêu xài như chứ!”