Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 139: Y chăm sóc nàng

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:29:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng phát sốt, thở phả nóng hổi, phả cổ y cảm giác như sắp chín nhừ.

Thân thể Chu Trường Phong tự chủ run rẩy một chút.

“Thẩm Chỉ… nàng đừng loạn…”

“Hừ…” Thẩm Chỉ khẽ hừ một tiếng: “Ta mà, vẫn luôn , ngươi căn bản thương , nhà ai phu quân như ngươi… một chút cũng thương …”

Lẩm bẩm lẩm bẩm, nàng thậm chí còn tủi rơi lệ.

Chu Trường Phong luống cuống .

Muốn gì đó, nhưng đối diện với ba cặp mắt tròn xoe đang chằm chằm, y nuốt lời xuống.

“Niên Niên, Chu Chu, Mộc Mộc, ba đứa ngoài , cha sẽ dỗ các con uống thuốc, đừng lo.”

Ba tiểu gia hỏa .

Chu Cẩm Chu: “Cha, Chu Chu bưng một chậu nước cho cha nhé, cha lát nữa sẽ lau cho ?”

“Được, con cẩn thận một chút, chậm rãi thôi.”

“Vâng!”

Rất nhanh, một chậu nước nóng bốc đặt tủ đầu giường, ba đứa trẻ ngoài.

“Đóng cửa .” Chu Trường Phong do dự gọi một tiếng.

Ba tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đóng cửa.

Đảm bảo sẽ còn ai thấy lời , Chu Trường Phong mới cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Chỉ: “Thẩm Chỉ… nàng ngoan, uống t.h.u.ố.c , sẽ lau cho nàng.”

Thẩm Chỉ hừ một tiếng: “Thẩm Chỉ… Thẩm Chỉ… Ngươi đang gọi hồn ? Chẳng phu quân nhà ai… gọi nương t.ử gọi cả họ tên đầy đủ…”

Chu Trường Phong mím môi, bất lực : “Ta thấy nàng hề sốt đến mức hồ đồ, lời rõ ràng và mạch lạc, một lớn nũng nịu chịu uống t.h.u.ố.c như trẻ con, thể thống gì đây?”

Đã mắc bệnh thì tâm tình phiền muộn, câu của y khiến nàng nổi giận.

Thẩm Chỉ ôm đầu chui trong chăn: “Ngươi , thể thống! Ta vốn dĩ thể thống! Bằng cũng sẽ … lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của …”

Mặt Chu Trường Phong đầy vẻ hối hận, y sai .

Vốn dĩ lời y ho gì, vốn dĩ y luôn khiến nàng tức giận, lúc nàng bệnh y còn nhiều lời như .

Khẽ thở dài một tiếng, Chu Trường Phong c.ắ.n răng: “Chỉ cần nàng uống thuốc, gì cũng .”

Thẩm Chỉ im lặng một lát, đó chui đầu , nheo mắt y: “Thật đó~”

“Thật.” Nhìn trán nàng đầm đìa mồ hôi, tóc tai bù xù trông thật đáng thương, Chu Trường Phong đau lòng vô cùng: “Ta .”

Thẩm Chỉ bĩu môi: “Vậy… ngươi gọi là Thẩm Chỉ.”

“Được.”

“Gọi là Chỉ Chỉ.”

Chu Trường Phong chớp mắt tự nhiên: “Được.”

“Vậy ngươi gọi !”

Chu Trường Phong há miệng: “Chỉ… Chỉ Chỉ.”

Mày mắt Thẩm Chỉ cong lên, khuôn mặt đỏ bừng nở nụ rạng rỡ và mềm mại.

Giống như đứa trẻ cho kẹo.

Chu Trường Phong đến ngây , nàng hình như ít khi vui vẻ như .

Nụ như thế quá hiếm hoi.

Hình như ngôi nhà vẫn luôn dựa nàng gánh vác, đôi lúc, y khỏi cảm thấy nàng… dường như vô sở bất năng.

thật nàng chỉ là một… cô nương mệt đau mà thôi.

Chu Trường Phong nhịn véo véo má mềm của nàng: “Vậy uống t.h.u.ố.c nha, ?”

Nụ của Thẩm Chỉ khựng , nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Đành .”

Loại t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c uống căn bản bằng nước Linh Tuyền của nàng, nhưng Thẩm Chỉ buộc uống.

Nàng sợ đắng, một uống cạn.

Uống xong, mặt nàng nhăn như khổ qua: “Đắng quá… Đây thuốc… đây là độc d.ư.ợ.c thì …”

Chu Trường Phong ôm vai nàng xoa xoa: “Lát nữa sẽ hết đắng, lương d.ư.ợ.c khổ khẩu.”

Thẩm Chỉ nhăn mặt, tủi : “Vậy ngươi hôn , hôn mới khỏi bệnh ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-139-y-cham-soc-nang.html.]

Lông mi Chu Trường Phong khẽ run, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng.

Thẩm Chỉ chu môi, trong mắt ánh lên ý : “Giống như hôn , chỉ một cái thôi, ngươi cũng quá keo kiệt .”

Chu Trường Phong cong ngón tay gõ trán nàng: “Đừng voi đòi tiên.”

“Hừ!”

Lòng mềm nhũn, Chu Trường Phong đưa tay chạm trán nàng, thử nhiệt độ, vẫn còn nóng.

Sức lực Thẩm Chỉ gắng gượng cũng tiêu hao hết: “Chu Trường Phong… , vẫn còn khó chịu…”

“Được.” Đặt nàng xuống chăn, đột nhiên y nghĩ điều gì đó, y : “Nàng cởi y phục , lau mồ hôi cho nàng.”

Thẩm Chỉ gật đầu, loay hoay trong chăn một lúc, nhanh, áo ngoài vứt , đó là áo trong, cuối cùng là một mảnh màu xanh nhạt, là yếm lụa!

Chu Trường Phong đang thu dọn, thấy yếm lụa liền gom , bất lực đỡ trán: “Cái … thì đừng cởi!”

Thẩm Chỉ đáng thương y: “Cái cũng là y phục mà, nếu cởi hết thì lau sạch, sẽ khó chịu… Ta còn cởi cả quần nữa cơ…”

Chu Trường Phong trợn mắt nàng: “Không cởi!”

“Ồ.”

Thở dài một , y nhúng khăn nước nóng, vắt khô.

Thẩm Chỉ: “Ngươi định lau cho ? Vậy … vén chăn lên nhé?”

“Không cần.”

Thẩm Chỉ cau mày: “Vậy lau kiểu gì?”

Chu Trường Phong chỉ vén góc chăn lên một chút, cách lớp chăn lau cổ cho nàng.

Thẩm Chỉ lườm một cái rõ to: “Ngươi… đúng là… Con cái sinh , ngay cả thể nương t.ử cũng dám …”

Chu Trường Phong mặt đổi sắc: “Ban ngày ban mặt… thành thể thống gì đây?”

Khóe môi Thẩm Chỉ co giật, khẽ lật : “Ngươi chỉ lau cổ thôi thì , ngươi lau xuống một chút.”

Động tác Chu Trường Phong khựng , khăn di chuyển xuống, chạm nơi nên chạm, y nuốt khan: “Chỗ cũng lau ?”

Thẩm Chỉ cuối cùng cũng hổ, nàng mặt : “Ta… tự .”

Nàng tự cầm khăn lau một lúc, Chu Trường Phong bên cạnh lắng , cố gắng tưởng tượng nàng đang lau cái gì.

quá gần gũi, y… trong đầu tràn ngập những thứ hỗn loạn đó.

Lau xong, Thẩm Chỉ ném khăn cho y, đó lưng với y: “Ngươi lau lưng cho .”

Chu Trường Phong vắt khô khăn, mới bắt đầu hành động.

Lau xong cho nàng, Chu Trường Phong cảm thấy bản cũng đổ đầy mồ hôi.

Thẩm Chỉ một bộ áo trong khô ráo, chìm giấc ngủ.

Nàng trong chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu.

Đầu nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng nhỏ xinh.

Chu Trường Phong luôn cảm thấy nàng bây giờ dường như đổi nhiều.

Y nhớ nàng dường như bằng bây giờ, mắt to bằng, lông mi cũng cong như .

Sắp xếp những sợi tóc lòa xòa cho nàng, y cũng vô thức dựa đầu giường ngủ .

Bên ngoài nhà.

Ba tiểu gia hỏa vây thành một vòng tròn, bên ngoài vẫn còn ẩm ướt, trời lất phất mưa phùn.

Ba đứa trẻ đứa nào đứa nấy đều rầu rĩ.

“Các ngươi xem, uống t.h.u.ố.c ?” Chu Cẩm Niên chống cằm, lo lắng hỏi.

Chu Cẩm Chu cau mày: “Ta nghĩ chắc là uống , cha nhất định cách khiến nương uống.”

Mộc Mộc: “dì xinh chắc chắn sẽ uống, dì là lớn mà, thích uống thuốc.”

“Người lớn cũng thích , t.h.u.ố.c đắng lắm.”

“Mộc Mộc, còn gọi nương là dì xinh ? Đệ cũng nên gọi là nương chứ.”

Lời của Chu Cẩm Chu và Chu Cẩm Niên đồng thời vang lên.

Mặt Mộc Mộc đỏ bừng.

 

Loading...