Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 133: Hai tiểu tử trở mặt thành thù

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:29:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Cẩm Niên và Mộc Mộc nắm tay , leo bậc đá thì thầm to nhỏ.

Hai đứa nhỏ từ chơi , bây giờ vẫn bao chuyện để .

Chu Cẩm Chu theo chúng, lắng chúng chuyện, cũng thấy khó chịu vì thiết với khác mà thiết với , tâm trạng ảnh hưởng.

“Mộc Mộc, ngươi , Niên Niên kiếm nhiều bạc, Niên Niên sẽ đưa ngươi khắp nơi chơi! Đến nhiều nơi chúng từng đặt chân tới!”

“Ừm ừm!” Mộc Mộc gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, chúng còn thể ăn nhiều món ngon!”

“Ừm ừm!”

“Và còn nữa! Sau Niên Niên sẽ giúp cưới vợ! Cưới một cô nương xinh như tiên nữ !”

Lần Mộc Mộc dám gật đầu nữa, mặt đỏ bừng.

Đột nhiên, Chu Cẩm Niên đầu , “Ca ca, Niên Niên cũng sẽ cưới vợ cho ca ca! Niên Niên sẽ giúp hai chọn! Tiểu tỷ tỷ nào , liếc mắt một cái là nhận ngay!”

thì… ? Hẳn là ai cũng chứ?

Chu Cẩm Chu gì, “Ừm, cảm ơn .”

“Không ~” Chu Cẩm Niên vẫy vẫy tay nhỏ, “Việc nên mà.”

Người lớn và trẻ con leo núi trò chuyện, chẳng mấy chốc lên tới đỉnh núi.

Ngôi chùa mà họ leo lên thẳng đối diện xây dựng uy nghi và lộng lẫy.

Hương khói thịnh vượng, tự nhiên việc tu sửa cũng vô cùng hoa lệ.

“Oa~~~!”

Vừa thấy ngôi chùa, Chu Cẩm Niên kích động kêu lên.

Thằng bé ngước cái đầu nhỏ lên chằm chằm kiến trúc tráng lệ và rộng lớn , kinh ngạc đến mức mở to mắt.

Tiểu nhân nhi từ khi sinh từng khỏi Tiểu Lâm thôn, căn nhà nhất mà nó từng thấy là nhà của thôn trưởng.

nhà thôn trưởng cũng chỉ là hai gian nhà ngói xanh, so với căn nhà thể gọi là kim bích huy hoàng mắt , thì đáng để nhắc đến.

Những tiểu oa nhi khác cũng đồng loạt ngước lên ngây dại.

“Đây là nơi Thần Tiên ở ?”

“Chắc là ~”

“Sao một nơi đến thế ?”

“Không nữa…”

Các vị đại nhân lời đối thoại của chúng, đến đau cả bụng.

“Thôi , đừng lầm bầm nữa, chúng thôi, bái lễ, cầu xin Bồ Tát phù hộ chúng ai nấy đều khỏe mạnh, kiếm thật nhiều ngân lượng!”

Thẩm Chỉ kéo tay nhỏ của Chu Cẩm Chu và Chu Cẩm Niên, còn gọi thêm các tiểu t.ử khác.

Cha của Ngưu Ngưu đặt Chu Trường Phong lên xe lăn, lúc mới tiến trong chùa.

Hôm nay đông, chen chúc đến nỗi thể lách .

Mấy lớn cùng mấy đứa nhỏ mất gần một khắc mới khấn vái xong, bái Bồ Tát xong mới chen chúc .

“Hù...”

Chu Cẩm Niên cảm thấy thể chen đến mức sắp dẹt .

Cậu bé sờ búi tóc nhỏ mà nương vấn cho đầu, hỏi Chu Cẩm Chu và Mộc Mộc: “Ca ca, Mộc Mộc, hai mau xem một chút, tóc rối ? Ta ?”

“Chà chà, lúc nương dắt tay , là kẻ nào còn giẫm lên chân một cái!”

Nói xong, bé vội vàng cúi đầu kiểm tra đôi giày mới của .

Đôi giày hình chú thỏ nhỏ mà nương mua cho, bé còn mang mấy , giẫm một cái, giờ đây chú thỏ nhỏ trở nên bẩn thỉu, phủ lên một lớp bụi mờ.

Chu Cẩm Niên nhưng nước mắt.

Cậu bé cảm thấy cả sắp tan vỡ.

Sự sầu muộn, đau khổ, tuyệt vọng đều đủ để diễn tả tâm trạng bé lúc .

Chu Cẩm Chu thấy , cũng vô cùng đau lòng, vội vàng cúi xuống phủi phủi mặt giày cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-133-hai-tieu-tu-tro-mat-thanh-thu.html.]

Mộc Mộc cũng phủi phủi mặt chiếc giày bên : “Đây là ai chứ? Thật đáng ghét, giẫm giày của Niên Niên đến bẩn thỉu như thế!”

Mộc Mộc hiếm khi tức giận, cái miệng nhỏ chu lên đến tận trời.

Chu Cẩm Niên dịu tâm trạng, ngược sang an ủi Mộc Mộc: “Mộc Mộc, đừng buồn vì nữa, giày của ngươi cũng giẫm đấy thôi.”

Động tác phủi giày của Mộc Mộc đột nhiên dừng , khó tin về phía đôi giày của .

Chỉ thấy chú heo nhỏ mà bé vô cùng trân quý còn thấy rõ hình dạng ban đầu nữa .

“Cạch một tiếng—”

Dường như Mộc Mộc thấy tiếng trái tim tan vỡ thành mảnh vụn.

“Ta... ... chú heo nhỏ của ... Gia gia... đôi giày heo nhỏ mà gia gia mua cho ! A!! Kẻ nào là đồ trời đ.á.n.h thánh vật ?!”

Mộc Mộc giận đến mức hóa thành cá nóc nhỏ, hai má phồng lên vì tức, đầy ai oán chằm chằm tất cả bước từ trong chùa.

Dường như mỗi trong họ đều là hung thủ giẫm bẩn đôi giày heo nhỏ của bé.

“Ôi chao!! là đồ trời đ.á.n.h thánh vật!”

Chu Cẩm Niên cũng tức chịu nổi, vội vàng xổm xuống, dùng hai tay phủi giày cho Mộc Mộc: “Mộc Mộc, đừng giận đừng giận, chờ Niên Niên bắt kẻ mặt dày giẫm giày ngươi, ... sẽ đ.á.n.h nát bươm!”

“Ừ ừ! Đánh nát bươm! Kẻ mặt dày giẫm giày Niên Niên cũng đ.á.n.h nát bươm!”

Hai tiểu t.ử đồng lòng căm thù kẻ địch.

Thẩm Chỉ mím môi, nàng đến mức chịu nổi nữa .

Nếu chúng kẻ địch thực sự là ai, sẽ biểu cảm đây?

“Thật tức c.h.ế.t ! Người còn tiếc dám mang! Kẻ mặt dày ! Tên đại ác ôn !”

“Hừ! Hắn sẽ Bồ Tát bắt đ.á.n.h đòn đấy!”

Hai tiểu t.ử xổm đất như hai quả cầu nhỏ, phủi giày lầm bầm lầu bầu, e rằng để ý một chút nào sẽ đá chúng mất.

Các vị đại nhân bất lực, nhưng vẫn vây quanh chúng, bảo vệ chúng. Chu Cẩm Chu và Ngưu Ngưu cũng xổm bên cạnh an ủi.

Bỗng nhiên, Tam Nha : “Ta ai giẫm bẩn giày của các .”

Chu Trường Phong ánh mắt lóe lên, nụ mặt mang theo vẻ trêu chọc, y xe lăn nên tầm mắt thấp, tự nhiên là ai giẫm.

Hai tiểu giờ phút đang đồng lòng căm thù kẻ địch, chỉ mong chúng đừng sang thù hận thì .

“Ai ai !” Chu Cẩm Niên vội vàng ôm lấy Thẩm Chỉ: “Tam Nha tỷ tỷ, rốt cuộc là kẻ vô liêm sỉ nào? Tỷ mau ! Ta sẽ c.ắ.n c.h.ế.t !”

Mộc Mộc cũng dụi dụi vai Thẩm Chỉ: “Tam Nha tỷ tỷ, rốt cuộc là ai ? Hắn là cảm thấy chú heo nhỏ của nhất thiên hạ, nên cố ý giẫm bẩn nó ? Chắc chắn là như !”

Chu Cẩm Niên nghĩ nghĩ, vẫn nhịn phản bác một câu: “Chú thỏ nhỏ của mới là nhất thiên hạ.”

“Chú heo nhỏ mới đúng!”

“Chú thỏ nhỏ mới đúng!”

Thẩm Chỉ: “Dừng!”

Hai tiểu t.ử lập tức ngậm miệng, chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh nàng.

Thẩm Chỉ về phía Tam Nha: “Tam Nha, là ai ?”

Khóe miệng Tam Nha cong lên: “Chú heo nhỏ là Niên Niên giẫm, chú thỏ nhỏ là Mộc Mộc giẫm.”

Lời , khí ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.

Các vị đại nhân và mấy đứa nhỏ mím môi, một lời. Chu Trường Phong rũ mắt, che ý trong đáy mắt.

Chủ nhân của chú thỏ nhỏ và chú heo nhỏ ngẩng đầu lên, một cái, đó đồng loạt “hừ” một tiếng, đầu , thêm một nào nữa.

Chu Cẩm Niên: “Hừ! Quả nhiên là đồ mặt dày! Mắng mặt dày cũng thừa nhận!”

Lâm Mộc Mộc: “Ha! Quả nhiên là đồ trời đ.á.n.h thánh vật! Mắng cũng thừa nhận!”

“Hừ! Ngươi mới là đồ trời đ.á.n.h thánh vật!”

“Ha! Ngươi mới là đồ mặt dày!”

Hai tiểu t.ử ngươi càu nhàu vài câu, lầm bầm vài câu, nhanh nhịn nhào đối phương.

Thẩm Chỉ kéo mạnh chúng , chơi đùa thì , nhưng quá trớn là nên.

“Dừng tay! Giày của các con bẩn, chẳng phủi cho ? Không màng đến tình nghĩa ngày thường nữa ?”

 

Loading...