Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 104: Chu Trường Phong Tiến Bộ Thật Nhanh
Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:27:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường trở về, tiểu t.ử dọc đường đều đỏ hoe vành mắt, nước mắt cứ vô thức lăn dài.
Thẩm Chỉ đau lòng khôn xiết.
Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của con, dỗ dành: "Khóc gì chứ? Về nhà là thể cùng thả diều , vui vẻ lên một chút, ?"
Chu Cẩm Chu chớp chớp mắt, "Vâng~"
Thẩm Chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ của con, "Ôi chao, đây là tiểu đáng thương nhà ai đây? Là tiểu ca ca nhà ai đây? Đã là ca ca , mà vẫn còn là một tiểu nhè."
Chu Cẩm Chu đỏ mặt, cảm thấy ngại ngùng.
Cậu bé quả thực nên cứ mãi, kiên cường, từng bao giờ.
"Nương , con nữa."
"Như mới đúng chứ!"
Thẩm Chỉ nắm tay con về phía , tiểu t.ử dần dần ngừng , nhảy chân sáo theo Thẩm Chỉ.
Nhìn thấy hai chiếc diều đáng yêu và xinh , nụ khuôn mặt bé rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Đệ ! Đệ ! Ca ca về đây!”
“Đệ ! Phụ ! Ta và nương về đây!”
Vừa bước sân, Chu Cẩm Chu kích động kêu lên.
Tai Chu Cẩm Niên thính, thấy tiếng của họ liền nhanh chóng chạy khỏi nhà.
“Ca ca! Nương !”
Vẫn thấy bắt đầu đáp lời.
Chạy đến sân, thấy Chu Cẩm Chu đang cầm hai chiếc diều lớn, bước chân tiểu t.ử đột nhiên dừng , đôi mắt mở to hết cỡ.
Đứng ngây một lúc, bé vội vã dụi mắt, Chu Cẩm Chu nữa, phát hiện đó quả thật là diều, tiểu t.ử hít một run rẩy.
“Ca ca! Diều!”
Khóe miệng Chu Cẩm Chu cong lên, "Vâng! Là nương mua cho chúng đó! Của ca ca là diều hình hổ nhỏ, của là diều hình thỏ nhỏ!"
Chu Cẩm Niên khó khăn nuốt nước miếng, "Diều... diều hình thỏ nhỏ? Là diều mới ? Không là đồ khác bỏ ư?"
Thẩm Chỉ đến mặt bé, đưa ngón tay búng nhẹ trán , "Tiểu Hắc Cầu nhà chắc là tiểu ngốc nghếch chứ? Sao ngây ngô ? Nương đương nhiên sẽ mua diều mới cho các con , bảo bối nhà chúng thể dùng đồ rách nát ."
Chu Cẩm Niên kích động đến mặt đỏ bừng, đột ngột ôm chầm lấy chân Thẩm Chỉ, "Nương nương ~~"
Cậu bé mềm mại nũng, "Nương của Niên Niên và ca ca như chứ?"
"Nương như là nương của đó! Hê hê hê..."
Thẩm Chỉ tặc lưỡi, tiểu t.ử nũng đến thế, cũng quá đáng yêu ! Khiến nàng mà lòng như tan chảy.
Không nhịn , Thẩm Chỉ liền cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé, "Mau chơi diều với ca ca , tự tìm hiểu cách chơi nhé."
"Hê hê hê... Vâng... Diều... Khà khà khà..."
Tiểu t.ử buông chân Thẩm Chỉ , hai chân như bay bổng, đến bên Chu Cẩm Chu, mắt dán chặt chiếc diều dời.
Diều! Đây chính là diều đó nha!
Chiếc diều vô cùng đắt đỏ!
Nhìn thoáng qua hai đang chụm đầu , cắm cúi nghiên cứu chiếc diều, Thẩm Chỉ mỉm , đeo đồ đạc lưng bước nhà.
Trong chính sảnh bày biện sẵn cơm canh.
Thẩm Chỉ ngẩn .
Chu Trường Phong bên bàn, về phía nàng.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Đã về ?"
Thẩm Chỉ đặt đồ xuống, gật đầu, "Vâng, về."
Chu Trường Phong rũ mắt, "Nếu đói , ăn cơm ."
Thẩm Chỉ mím môi, nhịn tiến gần Chu Trường Phong, nhưng còn kịp gì một giọng trẻ con cắt ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-104-chu-truong-phong-tien-bo-that-nhanh.html.]
“Phụ ! Phụ phụ !”
Chu Cẩm Niên cầm chiếc diều hình thỏ nhỏ của , cuốn như một cơn gió, "Phụ ! Người mau xem ! Nương mua diều cho con và ca ca đó! Của con là diều thỏ nhỏ! Đẹp lắm luôn!"
Tiểu t.ử đặt chiếc diều thỏ nhỏ ngực, kích động khoe khoang với Chu Trường Phong, ánh sáng trong đáy mắt lấp lánh như mặt trời nhỏ.
Chu Cẩm Chu cũng ôm chiếc diều hổ nhỏ của , vẻ mặt mong chờ đưa cho xem, "Phụ , nương cũng mua cho con, của con là diều hổ nhỏ."
Chu Cẩm Chu nở một nụ nhàn nhạt, là một nụ rụt rè. Trước mặt Chu Trường Phong, bé chút thả lỏng , cảm thấy lo lắng và căng thẳng.
Huống chi vì chuyện tiểu béo với Chu Trường Phong, tiểu t.ử luôn cảm thấy cũng với .
Chu Trường Phong nghiêm túc đ.á.n.h giá hai chiếc diều bảo bối của các con, đó về phía Thẩm Chỉ.
Tim Thẩm Chỉ hiểu đập nhanh vài nhịp, nhưng nàng vẫn giả vờ bình tĩnh, "Chu Trường Phong, thế nào? Chiếc diều ? Là Chu Chu nhà chúng tự chọn đó."
Chu Trường Phong ánh mắt dịu dàng, khẽ gật đầu, "Ừm, ."
Khóe miệng Thẩm Chỉ cong lên.
Hai tiểu t.ử vui vẻ vang.
“Ca ca, trong huyện thành trông như thế nào? Có vui ? Có đặc biệt náo nhiệt ?”
Sau khi chiêm ngưỡng xong chiếc diều của , Chu Cẩm Niên nhịn kéo ca ca hỏi han.
"Có thật nhiều đồ ăn ngon ? Người trong huyện thành giống hệt chúng ? Họ ăn mặc đặc biệt xinh ?”
Chu Cẩm Chu: "Ừm, huyện thành náo nhiệt, lớn hơn thôn của chúng , ừm... nhiều thứ thú vị."
“Oa——” Chu Cẩm Niên mắt sáng như , "Thật quá!"
Chu Cẩm Chu ôm vai , "Ừm, cũng bảo nương dẫn ."
Chu Cẩm Niên lén Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ: "Dẫn con chứ! Ca ca , nhà chúng cũng !"
“Ha!” Chu Cẩm Niên bật thành tiếng!
Chu Trường Phong: "Chu Chu, hôm nay con vui ?"
Chu Cẩm Chu Thẩm Chỉ một cái, nheo mắt gật đầu thật mạnh, "Vâng! Rất vui!"
Chu Cẩm Niên cũng ngây ngô theo, còn bắt chước, "Vâng! Rất vui!"
Bị bắt chước, Chu Cẩm Chu ngượng nghịu ôm vai lắc lắc. Bất tri bất giác, bé thực sự học nhiều thói quen từ .
Ví dụ như bé cũng thích "" theo cách của .
Lúc thì thật đáng yêu, thật vui vẻ, khiến bé cũng cảm thấy vui lây.
Chu Trường Phong: "Ăn cơm ."
Bữa cơm bàn đơn giản, nhưng đến vài món, Thẩm Chỉ hỏi: "Đây là món ăn của ai ? Thật phong phú!"
Chu Trường Phong nắm chặt đôi đũa.
Chu Cẩm Niên đưa bàn tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay , "Là phụ đó ạ! Niên Niên hái rau, rửa rau, phụ xào rau! Phụ thật lợi hại! Phụ của bây giờ còn như phụ nữa !"
Chu Cẩm Niên càng lúc càng kích động, dứt khoát buông đũa, "Nương , phụ bây giờ còn giỏi hơn cả Niên Niên nữa, món ăn xào cũng ngon. Hôm nay phụ còn đan giày cỏ! Đan đặc biệt ."
Chu Trường Phong khen đến mức cả như bốc khói.
Nghĩ đến việc chỉ đan một chút giày cỏ, tốc độ chậm như rùa, cảm thấy thật hổ thẹn.
Thế nhưng tiểu t.ử cứ ngừng khen ngợi bên cạnh, khiến bất giác thêm tự tin, còn mạnh miệng với tiểu t.ử rằng thể đan xong một đôi giày cỏ trong vòng hai ngày.
“Oa!! Phụ thật giỏi!” Chu Cẩm Chu vỗ vỗ tay nhỏ, "Phụ còn thật dũng cảm nữa!"
Thẩm Chỉ: "Phải đó, Chu Phong Phong nhà chúng đan giày cỏ , còn nhiều món ăn như , còn phong phú hơn nữa, tiến bộ thật nhanh!"
Chu Trường Phong chỉ hận thể vùi đầu bát.
ba con vẫn hề chán nản mà cứ khen ngợi ngừng, khen suốt cả bữa cơm.
Đến khi ăn xong, mặt Chu Trường Phong nóng bừng và đỏ ửng.