Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 97: Thằng Nhóc Này Đúng Là Bắt Trúng Thật Rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:57:55
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc hai đang trò chuyện, trai trẻ dùng bộ đàm gọi thêm đồng nghiệp tới.

 

Chưa đầy hai phút, từ khoang ghế cứng ùn ùn kéo qua mấy .

 

Trong đó một lớn tuổi, chính là đội trưởng của họ, mắng, vỗ một cái lên gáy trai trẻ.

 

“Con nó, đúng là để thằng nhóc bắt trúng thật .”

 

Lần họ nhận tin báo, đặc biệt lên tàu để bắt một nhóm buôn . Không ngờ là Trần Cảnh, cũng chính là thanh niên mặt đen sống c.h.ế.t chịu ghế cứng, nhất quyết mua vé giường .

 

Cậu còn : “Tội phạm buôn giường , bọn chúng thường xuyên tàu, chẳng lẽ hưởng thụ ?”

 

Câu suýt chọc đội trưởng tức c.h.ế.t, tại chỗ còn thẳng thừng tuyên bố: “Thích giường thì tự bỏ tiền, tổ chức thanh toán .”

 

Trần Cảnh cũng cứng đầu thật, thế mà tự móc tiền mua vé giường .

 

Ai ngờ nhóm buôn đúng là như đoán, còn hưởng thụ, quả nhiên giường .

 

Thế nên, cũng bắt luôn .

 

Trần Cảnh nhăn nhó xoa gáy:

“Đội trưởng , nhiệm vụ thuận lợi như thế cũng cảm ơn nữ đồng chí đó. Nếu nhờ cô phát hiện chỗ bất thường , chắc cũng chẳng tóm .”

 

Đội trưởng hòa nhã sang Thịnh Ý:

“Nữ đồng chí, lát nữa xuống tàu đừng vội , còn phiền cô với chúng một chuyến, bản ghi chép. Yên tâm, phần thưởng sẽ thiếu của cô.”

 

Nghe thưởng, nụ giả lả mặt Thịnh Ý cũng thành thật hơn mấy phần.

“Ngài yên tâm, nhất định phối hợp thành nhiệm vụ.”

 

Đội trưởng hài lòng gật đầu, sang Thẩm Cố Thanh hỏi:

“Tiểu Cố, về thăm ông nội ?”

 

Thẩm Cố Thanh gật đầu:

“Bác Trần, xem như , bệnh của ông nội cần chữa , mời một vị bác sĩ giỏi đến xem cho ông.”

 

Đội trưởng Trần nhắc đến bệnh của lão gia nhà họ Thẩm, nét mặt cũng nhạt , đó vỗ mạnh đầu Trần Cảnh:

“Thằng nhóc thối, còn chào , đây là cháu nhà cụ Thẩm, gọi là .”

 

Trần Cảnh đau đến rít một tiếng, nhăn nhó che gáy:

“Ba, đ.á.n.h thì nhẹ chút ?”

 

“Ba cái gì mà ba, trong giờ việc thì gọi chức vụ, bớt nịnh cấp .”

 

“Biết , đội trưởng. Chào Thẩm.”

 

Thẩm Cố Thanh khẽ , cũng đáp .

 

Tội phạm bắt, Trần Cảnh cũng chẳng cần giả trang nữa. Cậu chạy vội nhà vệ sinh rửa sạch mặt, trở thành một trai trắng trẻo, sáng sủa.

 

Đội trưởng Trần thật sự dám thẳng, quân đội mấy năm , da vẫn trắng như con gái, dáng gầy gò, cứ như một đ.ấ.m là ngã.

 

“Đội trưởng, nữ đồng chí thì tính ?” Trần Cảnh chỉ Tần Tĩnh Di đang đất hỏi.

 

Đội trưởng Trần cau mày:

“Khiêng lên giường , đợi cô tự tỉnh .”

 

Thịnh Ý loại mê d.ư.ợ.c hại cho cơ thể, mà bản cách giải, nên mở miệng:

“Hay để giải , chút y thuật.”

 

đội trưởng Trần còn kịp đáp, Dương Đan vội cất lời:

 

“Đây là y thuật, cô thì giỏi lắm chắc? với Kỷ Minh đều là sinh viên y khoa còn dám mạnh miệng thế. Loại mê d.ư.ợ.c nhất là để tự tỉnh, bằng trong quá trình chữa trị mà xảy vấn đề, cô gánh nổi trách nhiệm ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-97-thang-nhoc-nay-dung-la-bat-trung-that-roi.html.]

Ban đầu thấy chỉ Thẩm Cố Thanh giường trở về, trong lòng Dương Đan còn mừng thầm, liền chủ động bắt chuyện. Thẩm Cố Thanh chẳng thèm để ý, còn thi thoảng mỉa mai vài câu, suýt nữa tức đến vỡ phòng tuyến.

 

Sau đó thấy Thịnh Ý mãi về, mới ngoài tìm.

 

bèn xúi Kỷ Minh cùng, cả hai bám theo . Khi đến nơi bỏ lỡ khoảnh khắc tỏa sáng của Thịnh Ý, chỉ kịp thấy cô thể cứu Tần Tĩnh Di đang hôn mê.

 

Những hành khách bên cạnh họ là sinh viên y khoa thì ai nấy đều ngưỡng mộ.

 

Thời buổi , tuy cần thi đại học, nhưng vẫn giới thiệu mới . Một nữ đồng chí thể học y khoa quả thật đơn giản.

 

Đội trưởng Trần cũng thấy Dương Đan lý. Dù đang ở tàu, điều kiện y tế hạn chế, lỡ như chữa trị xảy chuyện thì còn phiền phức hơn, chi bằng cứ để tỉnh tính.

 

Ai ngờ ông định gật đầu thì Thẩm Cố Thanh khẩy, chút nể nang châm chọc Dương Đan:

 

“Người kém thì chịu khó luyện thêm, cô bản lĩnh nghĩa là Thịnh Ý cũng . Đội trưởng Trần, tin Thịnh Ý, chuyện với cô chỉ là chuyện nhỏ.”

 

Đội trưởng Trần trong giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo, khóe miệng giật giật.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Thế , con trai nhà họ Thẩm vốn nổi tiếng chín chắn mà, giờ chuyện lộ rõ ý khoe khoang thế .

 

Dù chê thì chê, nhưng ông vẫn tin sự lựa chọn của Thẩm Cố Thanh.

 

“Đã thì… nữ đồng chí , phiền cô tay giúp một .”

 

Ông hiệu cho Thịnh Ý qua xem tình hình Tần Tĩnh Di.

 

Dương Đan ngờ phận sinh viên y khoa, mà đội trưởng Trần vẫn tin lời Thịnh Ý, một kẻ bịa đặt.

 

nhịn , cất giọng mang ẩn ý cảnh cáo:

“Lãnh đạo, ngài thật sự dám tin cô ? Nếu xảy chuyện, ngài gánh nổi trách nhiệm ?”

 

Ngữ khí của cô khiến đội trưởng Trần khó chịu. Ở vị trí cao bao nhiêu năm, đây là đầu tiên ông dám dùng giọng điệu như thế để với .

 

“Lo chuyện bao đồng gì ? Cô là của nữ đồng chí hôn mê chắc, mà lắm điều thế.” Trần Cảnh tuy bình thường cãi cha, nhưng thấy dám cảnh cáo cha , trong lòng khó chịu nên cũng khách khí đáp trả.

 

Dương Đan hỏi vặn, mặt đỏ bừng.

 

Ánh mắt cô lướt sang đang hôn mê, thoáng chốc còn tưởng hoa mắt, hóa chính là Tần Tĩnh Di.

 

bật thành tiếng, thật ngờ Tần Tĩnh Di cũng ngày hôm nay.

 

“Cô cái gì?” Trần Cảnh cau mày hỏi.

 

“Sao, thể ? Vừa hỏi quen cô , đúng là trùng hợp, quen thật. Đây là bạn học của . Kỷ Minh, đây xem, chẳng là Tần Tĩnh Di ?”

 

Kỷ Minh vốn thích chú ý, nên lúc đầu khá xa, chẳng hề nhận hôn mê là Tần Tĩnh Di.

 

Nghe Dương Đan gọi, mới vội bước tới, xác nhận đúng là cô .

 

Tần Tĩnh Di vốn trắng trẻo mềm yếu, giờ hôn mê đó càng toát vẻ yếu ớt như Tây Thi, khiến thương tiếc.

 

Nhìn cảnh , trong lòng Kỷ Minh dâng lên niềm tự hào. Không hổ là con gái của , quả nhiên xinh như thế.

 

Anh tự mãn một lúc qua lay cánh tay Tần Tĩnh Di, hỏi xem cô , nhưng Thịnh Ý chắn mặt, ngăn :

“Đừng chạm .”

 

Kỷ Minh bóng dáng ngăn , thoáng ngạc nhiên, chợt bừng tỉnh.

 

Ồ, đây là đang ghen !

 

Được thôi, thôi, chạm là .

 

 

Loading...