Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 95: Chẳng Phải Bọn Buôn Người Sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-08 12:01:14
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Ý thấy c.h.ế.t mà cứu, cũng thể để cô gái rơi nguy hiểm.
Cô liếc sang nhân viên tàu bên cạnh, chợt nghĩ một cách.
“Chú ơi, chỗ giường bên của cháu hỏng, chú thể sang giúp cháu xem một chút ?”
Cô chỉ về phía khoang mà Tần Tĩnh Di .
Nhân viên tàu là một bác trung niên, con gái ông cũng chỉ nhỏ hơn Thịnh Ý vài tuổi. Biết con gái nhà xa một dễ dàng, xong ông lập tức qua kiểm tra.
Thịnh Ý nghĩ bụng, nhỡ gặp bọn buôn , chỉ một nhân viên chắc đủ, liền vội vàng giữ :
“Chú, giường lỏng, chú gọi thêm một nữa . Lỡ một xử lý xong gọi thêm, cũng phiền lắm.”
Nhân viên tàu thấy lý, bèn gọi thêm một nữa tới, lúc Thịnh Ý mới yên tâm phần nào.
Cô theo khoang đó, toa giường cứng nhiều giường tầng, Thịnh Ý nhất thời thể xác định Tần Tĩnh Di ở , hoặc cô thật sự đây .
Nếu thấy thì cũng đành cầu mong cô tự bảo trọng . Thịnh Ý nghĩ, bản đến mức coi như hết lòng . Dẫu cô cũng chỉ là một cô gái, ngoài vẫn đặt an bản lên hàng đầu.
Nhân viên mà ông chú gọi thêm tính tình , thấy Thịnh Ý tới lui thì cau hỏi:
“Cô chỗ nào, đến chính mà cũng nhớ ?”
Trong lòng Thịnh Ý cũng sốt ruột, nhưng trả lời, vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Nhân viên ban đầu thì kiên nhẫn hơn:
“Thôi nào, gì mà khó chịu với cô .”
Thịnh Ý gần như hết cả khoang mà vẫn thấy bóng dáng Tần Tĩnh Di. Cô thầm thở dài, chuẩn với nhân viên là nhớ nhầm, phiền họ một chuyến.
Bỗng bên cạnh tiếng cạch vang lên, cô cảnh giác đầu , nhưng chẳng thấy gì.
Hai nhân viên cũng thấy khác thường, định bước tới thì thấy một thanh niên vẻ mặt lấc cấc, giơ cái ca sắt trong tay lên:
“Không cầm chắc, rơi mất thôi.”
Hai nhân viên mới yên tâm, nghĩ nhiều nữa.
“Thôi , cô gái, nếu tìm thấy chỗ của thì chúng đây. Cả đoàn tàu việc nhiều lắm.”
Thịnh Ý cũng thấy ngượng, giống như chính cố tình gây chuyện .
Thanh niên lén liếc cô, ánh mắt lộ vẻ dâm tà, từ xuống quét một lượt.
Nhân viên tàu việc nhiều năm, lập tức nhận ánh mắt đó, liền chắn mặt Thịnh Ý, ôn hòa dặn dò:
“Tiểu đồng chí, nếu chuyện gì nguy hiểm cần giúp đỡ, nhớ gọi ngay.”
Nói xong, ông còn liếc thanh niên cảnh cáo một cái, tên đó cũng sợ, chỉ đó huýt sáo.
Đến lúc , Thịnh Ý mới hiểu vì tìm thấy Tần Tĩnh Di.
Sắc mặt cô trầm xuống, nhưng khi về phía nhân viên, giả vờ bất đắc dĩ :
“Chú , thật giường cháu lỏng, mà là nhà vệ sinh cứ chiếm mãi, cháu cũng dám xa, một con gái cũng bất tiện.”
lúc đó, một hành khách chờ nhà vệ sinh cũng phụ họa:
“Cô gái đúng đấy, trong đó lâu mà chẳng chịu , còn đang sốt ruột đây . Ơ, mà từng thấy cô trong khoang?”
Anh mang nhiều đồ, tiện xa nên cứ đợi ở gần nhà vệ sinh . hai bà chị trong mãi , khiến nóng ruột c.h.ế.t .
Anh vẫn luôn dán mắt cửa nhà vệ sinh, thế mà nhớ từng thấy Thịnh Ý đến. Nói đúng , cô gái xinh thế , lẽ một là nhớ.
Thịnh Ý ngờ vạch trần, trong lòng lúng túng, liền vội chỉ về phía cửa nhà vệ sinh để đổi đề tài:
“Chú, chú gõ thử xem, nhỡ trong đó xảy chuyện gì, ở mãi thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-95-chang-phai-bon-buon-nguoi-sao.html.]
Nhân viên tàu cũng thấy nghiêm trọng hơn vài phần, nếu trong đó thật sự chuyện, họ cũng chịu trách nhiệm.
Cốc, cốc, cốc!
“Trong đó thấy ?”
Trên tàu ồn ào, khoang giường cứng thì đỡ hơn chút, nhưng vẫn dễ rõ.
Lúc , đàn bà đang bịt chặt mảnh khăn ướt lên mặt Tần Tĩnh Di ngất, dám nới tay.
Tiếng gõ cửa và gọi bên ngoài bà loáng thoáng, là nhân viên tàu, nhưng rõ tình hình cụ thể.
Nghe nhân viên hỏi, bà nhíu mày, thằng nhãi Lưu Phàm chặn họ ?
Nhân viên gõ mãi hồi âm, sắc mặt càng lúc càng khó coi:
“Bên trong chắc xảy chuyện . Mau báo cho trưởng tàu, phá cửa .”
Bà buộc lên tiếng.
Liền cất giọng rên rỉ, giả vờ khó chịu:
“… táo bón thôi, gì, chốc nữa sẽ .”
Nghe tiếng đáp, nhân viên cũng khó mà cưỡng ép phá cửa, đành do dự định bỏ , nào ngờ đúng lúc đó, thanh niên đang chờ vệ sinh xong thì nhảy dựng:
“Không ! Bà nhất định ngay, sắp nhịn nổi ! Nói đấy nhé, nếu bà , … đành xả ngay trong khoang, đến lúc các đừng trách!”
Chỉ lời lẽ thôi, mặt mũi nhân viên tàu xanh mét.
Ông sang đồng nghiệp, hai ghé tai bàn bạc mấy câu, gõ cửa:
“Nữ đồng chí, nếu thì bà cứ ngoài nghỉ một chút, để thanh niên , gấp lắm .”
Người chờ nhà vệ sinh cũng gào theo:
“ thế! Đừng chiếm chỗ mà dùng, nhường cho cần gấp chứ!”
Thịnh Ý mà khóe miệng giật giật.
Bà thím trong toa vệ sinh cau mày về phía Tần Tĩnh Di hôn mê, trong lòng .
Gã thanh niên lưu manh lố lăng sợ kéo dài thêm nữa thì hai nhân viên tàu sẽ sinh nghi, đảo tròng mắt một vòng hùa theo:
Tửu Lâu Của Dạ
“Ra bà thím, đừng lỡ khác nữa, bên ngoài còn khối đang chờ đấy.”
Bà thím khẽ động tâm, lập tức hiểu ý mà tiếp nhận ám hiệu của .
Bà giả bộ chống tay cửa định lên:
“Giục mãi, giục mãi, giục đến phát mạng chắc. đây, một đám chủ nợ, vệ sinh cũng yên.”
Lúc mở cửa, bà còn vẻ chân tay bất tiện, một tay cố gắng đỡ lấy cơ thể Tần Tĩnh Di, khiến ngoài nhận cô ngất xỉu.
Dù nhân viên tàu phát hiện, bà cũng chuẩn sẵn lời để ứng phó.
lúc , nhân viên tàu tính tình nóng nảy ban nãy trở thành may mắn bà thím lợi dụng. Ông vốn ấn tượng với bà thím và cả Tần Tĩnh Di, cô là cháu gái bà nên thấy hai cùng từ toa vệ sinh cũng nghi ngờ gì.
“Già đau lưng nhức chân, vệ sinh cũng cháu đỡ. Các đúng là một lũ chủ nợ, tránh tránh , gấp thế thì mau .”
Nhân viên tàu trung niên ban đầu định nghi ngờ, nhưng bà thì xóa bỏ ý nghĩ .
Thấy chẳng ai ngăn cản, trong lòng bà thím vui mừng khôn xiết, liền dìu Tần Tĩnh Di về giường .
“Đứng !”