Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 94: Nhỡ Đâu Là Thật Thì Sao

Cập nhật lúc: 2025-10-08 12:00:33
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị câu đó cho hổ và tức giận, nhất là khi cảm giác những ánh mắt trong toa ăn đang , lửa giận của Kỷ Minh bốc thẳng lên đầu, lý trí cũng dần biến mất.

 

“Vừa nãy quên trong túi còn một đồng, đưa hết cho cô, khỏi thối .”

Kỷ Minh lấy từ trong túi một đồng bạc đặt lên bàn, vội vàng bỏ như chạy trốn.

 

Thịnh Ý chậm rãi thu tiền , định lát nữa sẽ tìm cớ đưa cho nào đó cần hơn.

 

Thẩm Cố Thanh đồng tiền thế nào cũng thấy chướng mắt. Lúc trả tiền vốn tranh với Thịnh Ý, giờ còn để một gã đàn ông khác bao cô ăn, nghĩ tới thôi cũng thấy nghẹn ngào, uất ức.

 

Thịnh Ý thấy vẻ mặt như thế thì chẳng hiểu vì , nhưng bụng cô đang đói cồn cào, cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

 

Vừa Kỷ Minh và Dương Đan lỡ mất một lúc, giờ dày trống rỗng đến mức như thể nuốt cả một con bò.

 

Cô cúi đầu, cắm cúi ăn mì. Thẩm Cố Thanh mà bất lực thở dài.

Tửu Lâu Của Dạ

“Thôi, ăn .”

 

Anh ăn uống tao nhã, nhưng tốc độ chậm.

Thịnh Ý thì khỏi , kiếp cô sinh trong gia tộc nghiêm khắc, ông nội đặc biệt coi trọng lễ nghi, cho nên dù đói đến mấy, tốc độ ăn nhanh thì vẫn vô cùng nhã nhặn.

 

Ăn xong, khi trở về khoang giường mềm mại, Thịnh Ý sang Thẩm Cố Thanh:

“Đồng chí Thẩm, về , còn chút chuyện cần .”

 

Trong lòng lo cho cô, theo, nhưng cũng ai cũng bí mật riêng. Anh chỉ khẽ gật đầu về khoang.

 

Thịnh Ý thì từ khoang mềm thẳng đến khoang cứng. Giữa khoang mềm và khoang cứng một cánh cửa, cạnh đó còn nhân viên tàu trông coi.

 

Vừa đến cửa, cô liền thấy một cô gái trẻ đang tranh luận với nhân viên tàu.

 

“Phiền chị cho , bạn ở trong đó, thật sự chuyện cần tìm .”

 

Nhân viên tàu vẫn giữ thái độ hòa nhã, nhưng kiên quyết. Cô gái khoang cứng, tất nhiên thể để tự do chạy qua, nhỡ xảy chuyện thì cô sẽ xử phạt.

 

“Tiểu đồng chí, đừng khó nữa. Không cho cô , mà là quy định cả. Tàu đang xóc nảy thế , mau về .”

 

Cô gái dường như năn nỉ lâu, thấy nhân viên lay chuyển thì bất lực cúi đầu rơi nước mắt lã chã.

 

Nhân viên tàu thấy cô mà mềm lòng:

“Hay thế , cô thử bạn tên gì, hoặc với cô cần tìm vì chuyện gì, giúp cô chuyển lời.”

 

Cô gái trẻ chỉ lắc đầu, , lặng lẽ .

 

Thịnh Ý quá bận tâm, tiếp tục dạo một vòng trong khoang cứng. Cô thấy một phụ nữ trung niên bế theo đứa bé, hai con chỉ một chiếc bánh khô cứng để chia .

 

Đứa bé dường như đang bệnh, c.ắ.n bánh nổi, chỉ thể ngậm trong miệng, chờ tan mới nuốt.

 

Cô quan sát một lúc, xác định tình cảnh nhà thật sự khó khăn, liền toa ăn dùng đồng bạc Kỷ Minh để mua một cái màn thầu, tự bỏ tiền mua thêm mấy quả trứng luộc. Sau đó, cô mang tất cả giao cho nhân viên toa, dặn dò đôi câu.

 

Nhân viên tàu cô đầy kinh ngạc, mới mang đồ đến cho phụ nữ trung niên. Sau khi giải thích, đối phương cảm kích nhận lấy. Thịnh Ý thấy , lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

 

Số tiền của gã đàn ông keo kiệt cô vốn chẳng giữ, nhưng dùng để giúp khó khăn, cũng xem như tích đức giùm .

 

Giải quyết xong đồng bạc đó, cô thong thả về khoang mềm.

 

Cô gái trẻ ban nãy để ý đến Thịnh Ý ở cửa khoang mềm, tận mắt thấy cô giúp đỡ con , nên tin rằng cô nhất định là .

 

Vậy là liền len lén theo, hy vọng nhờ Thịnh Ý đưa khoang mềm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-94-nho-dau-la-that-thi-sao.html.]

 

Chỉ điều, cô quá nhút nhát, suốt quãng đường cũng dám mở miệng. Đến khi Thịnh Ý gần khỏi khoang cứng, cô vẫn kịp lên tiếng.

 

Ngược là Thịnh Ý chịu hết nổi, ai chịu cảnh bám theo minh mênh m.ô.n.g cả đoạn đường chứ?

 

Thấy Thịnh Ý dừng , cô gái như lấy hết can đảm, mắt nhắm tịt, liều lĩnh bước lên:

 

“Chào… chào cô, tên là Tần Tĩnh Di. Cô thể đưa khoang mềm ?”

 

Thịnh Ý để câu , Tần Tĩnh Di gom hết dũng khí trong , nhưng cô kiểu thánh nhân dễ dàng tin tưởng lạ.

 

Nếu cô đưa Tần Tĩnh Di , nhỡ là gián điệp chuyện thì ? Chính cô chẳng sẽ liên lụy ?

 

Thế là Thịnh Ý lạnh lùng từ chối:

“Không .”

 

Tần Tĩnh Di thấy cô định , nước mắt liền rơi lã chã:

“Xin , phiền cô.”

 

Cũng còn lễ phép đấy, Thịnh Ý thầm nghĩ, nhưng cô vẫn định quản, tiếp tục về phía khoang mềm.

 

Lúc , một giọng phụ nữ vang lên lưng:

“Cháu gái, đừng nữa, bác cũng khoang mềm, để bác đưa cháu .”

 

Thịnh Ý thì cau mày. Cô định nhắc nhở, nhưng cuối cùng thôi.

 

Trên chuyến tàu , bản cô cũng thuộc nhóm yếu thế , tự lo cho còn xong, việc gì xen chuyện khác?

 

Nghe bác gái thế, Tần Tĩnh Di lập tức mừng rỡ:

“Cảm ơn bác, bác thật !”

 

“Cảm ơn gì chứ, bác thấy mấy cô gái yếu đuối như cháu chịu uất ức là đành lòng thôi. Có điều, đưa cháu cũng dễ. Thế , lát nữa cháu với nhân viên tàu rằng cháu là cháu gái bác, thế thì tiện cho bác dẫn cháu .”

 

Tần Tĩnh Di ngây thơ chẳng chút nghi ngờ, gật đầu liên tục. Ngược , Thịnh Ý cảm thấy điều gì đó .

 

Bác gái cô gái chằm chằm mấy , càng càng hài lòng.

 

dắt Tần Tĩnh Di theo ngay phía Thịnh Ý. Đến khoang giường cứng thì dừng .

 

“Cháu gái, lát nữa nhớ với nhân viên đây rằng bác là thím của cháu. Nhân viên tàu thấy nhiều , tiện cho bác đưa cháu qua.”

 

Tần Tĩnh Di chẳng chút nghi ngờ, bác gái bảo thì .

 

Quả nhiên, bác gái cố ý dẫn cô vòng mặt mấy nhân viên. Tần Tĩnh Di xinh xắn ngoan ngoãn, lập tức khiến họ ghi nhớ.

 

Khi thứ sắp xếp xong, Tần Tĩnh Di thúc giục tiếp thì bác gái bỗng kêu rên:

“Ôi trời, tự nhiên bác đau lưng quá, cháu dìu bác sang khoang nhé, gần thôi. Cháu trai bác mua vé mềm, nó ở khoang giường cứng, qua đó nghỉ chút .”

 

Thấy bà đau đến , Tần Tĩnh Di nghi ngờ gì, vội vàng đỡ .

 

Thịnh Ý càng càng thấy giống cảnh buôn , cô giữ chút cảnh giác, theo, mà cạnh nhân viên toa quan sát.

 

Quả nhiên, khi dìu bác gái sang, bên đó lập tức vang lên tiếng chuyện, nhưng chỉ đến hai phút , xung quanh im bặt.

 

Thịnh Ý dám chắc bác gái kẻ buôn , nhưng… nhỡ là thật thì ?

 

Nghĩ tới cảnh một cô gái trẻ như Tần Tĩnh Di thể lừa bán , trong lòng cô nhói lên đầy bất an.

Loading...