Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 92: Lên Tàu Hỏa

Cập nhật lúc: 2025-10-05 11:03:03
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ga tàu thành phố, Thịnh Ý và Thẩm Cố Thanh cùng xếp hàng kiểm vé.

 

Thời nhà ga còn đơn sơ, qua tấp nập hỗn loạn.

 

Trong Thịnh Ý mang theo mấy trăm đồng, trong đó tiền cô kiếm từ Lư phu nhân và Vương phu nhân, thêm tiền bồi thường của Mạnh Thanh Nguyệt và một trăm đồng Thẩm Cố Thanh đưa.

 

Tối qua, cô cố ý nhét phần lớn tiền túi áo bông bên trong, còn túi áo khoác ngoài chỉ để hơn hai chục đồng phòng .

 

Bởi vì kẻ móc túi thì nhiều, Thịnh Ý đường luôn dè chừng, nhưng cũng dám cứ sờ chỗ cất tiền, sợ để kẻ trộm phát hiện.

 

Xếp hàng hơn mười phút, hai mới lên tàu.

 

Mùi trong toa dễ ngửi cho lắm, may mà Thẩm Cố Thanh mua vé giường mềm cho cả hai, điều kiện vẫn khá hơn ghế cứng nhiều.

 

Thịnh Ý tấm vé trong tay, nhanh chóng tìm chỗ của .

 

“Đồng chí Thẩm, ở giường , xem .”

 

Thịnh Ý lăn lộn cả buổi sáng, mệt rã rời. Vừa thấy chỗ , đôi mắt cô lập tức sáng rỡ.

 

Thẩm Cố Thanh khẽ , chỉ vị trí đối diện:

ở ngay đây.”

 

Thịnh Ý đến mức mắt cong cong:

là khéo thật.”

 

quanh toa giường mềm, bên trong bốn chỗ , hai giường là của cô và Thẩm Cố Thanh, hai giường vẫn đến.

 

Vì quãng đường khá lâu, cộng thêm sáng nay dậy sớm, Thịnh Ý chỉ sắp xếp qua loa ít đồ chui chăn ngủ luôn.

Còn Thẩm Cố Thanh tất nhiên dám ngủ, lấy một quyển sách từ túi đeo , đó .

 

Mấy phút , cửa toa vang lên tiếng bước chân. Anh ngẩng đầu , thấy một nam một nữ trẻ tuổi .

 

Nữ đồng chí tên Dương Đan, tính cách thoải mái bộc trực, bước thở hồng hộc.

 

Ánh mắt cô lướt qua chỗ Thịnh Ý, cất giọng the thé:

 

“Kỷ Minh, chỗ thoáng hơn nhiều, ngang qua toa ghế cứng, suýt nữa thì nôn mất. Ủa? Chăn bên bừa thế, hả?”

 

Nói xong, cô còn định vén chăn của Thịnh Ý lên.

 

Ngay từ lúc Dương Đan ồn ào bước , Thẩm Cố Thanh khó chịu.

 

“Đừng động.” Anh trầm giọng quát.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Có lẽ vì giọng vang lên quá đột ngột, Dương Đan giật , mặt hiện rõ vẻ bực bội, đầu định trừng , nhưng khi thấy gương mặt , trong mắt cô thoáng hiện tia kinh ngạc.

 

Không ngờ đàn ông cũng tuấn tú đến , lời mắng mỏ vốn chuẩn bật liền nuốt xuống, chỉ hậm hực bĩu môi.

 

Kỷ Minh cũng sang, ai ngờ còn khí chất vượt trội hơn . Sự thật khiến khó chịu, lòng tự tôn chấn động.

 

Dương Đan bịch một tiếng ném túi vải lên giường của Thịnh Ý, túi đập mạnh vách.

 

Tiếng động đột ngột khiến Thịnh Ý mới ngủ liền giật tỉnh dậy.

 

Thẩm Cố Thanh cau mày, giọng lạnh tanh:

“Ra ngoài mà cư xử như , đúng là chút tố chất nào.”

 

Không ngờ mắng thẳng , Dương Đan liền chống nạnh, phồng má:

“Này, năng kiểu gì thế, thì gì vô duyên chứ?”

 

Kỷ Minh bộ dạng ương ngạnh đáng yêu của cô , bất giác nhớ đến đầu hai gặp mặt. Khi đó cô cũng như bây giờ, khiến thể quên.

 

Anh theo bản năng bước lên che chắn cho cô , Thẩm Cố Thanh thấy dáng vẻ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-92-len-tau-hoa.html.]

“Một đàn ông mà hết đến khác chấp nhặt với phụ nữ, chẳng lẽ… thích cô ?”

 

Ánh mắt dò xét, như moi điều gì.

 

Nghe , mặt Dương Đan lập tức đỏ bừng, bàn tay chống nạnh cũng hạ xuống, đưa lên xoa gò má nóng ran.

 

“Thôi nào, Kỷ Minh, quan hệ chúng thì , nhưng cũng chuyện gì cũng .” Cô vờ như tức giận, gõ nhẹ đầu thuận thế khoác tay lên vai.

 

Kỷ Minh toe toét.

 

Thẩm Cố Thanh thật sự thể hiểu nổi não mấy . Anh vốn thốt lời khó , nhưng chuyện trong sạch của ai cũng thể bôi nhọ, nhất là khi Thịnh Ý còn đang ở đây.

 

“Loại đó mà cũng xứng để thích ?”

 

Một câu ngắn gọn, đ.â.m thẳng lòng tự ái của Dương Đan.

 

Thịnh Ý vốn đang cau mày vì ồn, kịp nổi giận thì một màn kịch . Cô nhịn , bật khúc khích.

 

Nghe tiếng , Kỷ Minh giật .

 

Thịnh Ý tỉnh, vẻ mặt vẫn còn mơ màng, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến dung nhan rực rỡ của cô.

 

Kỷ Minh lập tức ngẩn ngơ.

 

Thấy ngẩn , cộng thêm Thịnh Ý chê , Dương Đan càng thêm tức tối, quắc mắt cô:

“Cười cái gì mà !”

 

Kỷ Minh vội kéo tay cô , vẻ ngại ngùng:

“Thôi nào, đừng nữa, ăn chút gì .”

 

Nói xong, còn cố tình liếc Thịnh Ý, giọng điệu phần cao ngạo.

 

Thịnh Ý liếc mắt khinh khỉnh, rõ ràng buồn để tâm.

 

Kỷ Minh lúng túng, thầm nghĩ chắc cô hiểu. Phải rằng ăn cơm ở toa ăn tàu vốn là chuyện xa xỉ, ai cũng kham nổi.

 

Anh lập tức giải thích với Dương Đan, cố ý nâng giọng:

“Đan Đan, lát nữa chúng gọi hai bát mì trắng, thêm hai quả trứng ốp la nhé. Anh cơm tàu đắt hơn bên ngoài, nhưng chúng ăn nổi, đúng ?”

 

Nói xong, trong lòng đắc ý vô cùng, chắc chắn Thịnh Ý sẽ thấy bản lĩnh.

 

Dương Đan , mặt thoáng cứng đờ, miễn cưỡng nặn nụ :

“Ừ, thôi.”

 

âm thầm sờ túi tiền, may mà còn đủ ăn một bát mì.

 

Trước khi , Kỷ Minh còn sang tử tế hỏi:

“Hai vị ăn cùng ?”

 

Dương Đan sợ trò bao mời bắt trả tiền như , vội kéo tay lôi :

“Đi nhanh lên, đói c.h.ế.t mất!”

 

Thịnh Ý bóng hai khuất dần, hừ một tiếng đảo mắt, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đôi cũng hợp phết.

 

Khác với Kỷ Minh, Thẩm Cố Thanh thật sự hỏi ý kiến Thịnh Ý.

 

“Thịnh Ý, chúng ăn chút gì ?”

 

Cô sờ bụng xẹp:

“Đi thôi, cũng đói .”

 

Anh gấp sách , chỉnh giường cho gọn cùng cô về toa ăn.

 

Buổi sáng, đến toa ăn nhiều, một là vì giá cả rẻ, phần lớn tàu chỉ ăn lót bằng đồ mang theo. Hai là nhiều sáng sớm cũng chẳng ăn nhiều, nên chẳng buồn tới ăn cho tử tế.

 

 

Loading...