Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 73: Sao Thịnh Ý Lại Ở Đây
Cập nhật lúc: 2025-09-25 11:40:06
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lư phu nhân đảo mắt một vòng, :
“Chị Vương, là chị sang nhà chờ . còn một loại mặt nạ bùn trắng, cũng là Tiểu Ý đưa cho đó, chị thử luôn xem hiệu quả thế nào.”
Vương phu nhân xong thì trong lòng động hẳn, ánh mắt lóe lên, liền :
“Vậy… thử xem nhé?”
Thế là Vương phu nhân theo Lư phu nhân sang nhà, còn Thịnh Ý thì bốc thuốc.
Khi cô , Vương phu nhân đang soi gương ngắm kết quả.
Thấy Thịnh Ý trở về, Vương phu nhân liền :
“Tiểu Ý, cái mặt nạ bùn trắng hiệu quả tuyệt quá, cho một ít nhé, bao nhiêu tiền cũng .”
“Vương phu nhân, tình trạng của bà bây giờ thể thường xuyên dùng mặt nạ bùn, nhất nên đợi một tháng hãy dùng. Lúc đó gửi cho bà, chứ?”
Vương phu nhân vui mừng khôn xiết:
“Thế thì quá , cô yên tâm, tuyệt đối sẽ quên trả tiền .”
Lư phu nhân nhân cơ hội chọc ghẹo:
“Vương phu nhân, chị thế Tiểu Ý sắp ngượng mất kìa.”
Vương phu nhân cũng bật . Bà sang soi gương thêm lúc nữa, bỗng thở dài:
“Ôi, cho dù trị hết mụn thì , mặt vẫn thế .”
Câu bất ngờ khiến cả Thịnh Ý lẫn Lư phu nhân đều sững .
Hai liếc một cái, Thịnh Ý ngập ngừng một lát mới :
“Vương phu nhân, thực gương mặt của bà vốn hề .”
Vương phu nhân miễn cưỡng với cô:
“Không cần an ủi , vẫn tự mà.”
Thịnh Ý khẽ lắc đầu:
“Vương phu nhân, bà từng nghĩ rằng vốn nét rạng rỡ, sang trọng ? Dáng vẻ của bà, hợp nhất là để tóc gọn gàng hoặc uốn xoăn nhẹ. Còn lớp trang điểm hiện giờ quá già dặn, hề hợp chút nào.”
Hai năm nay, chính sách trong nước đổi, bên Việt thị xuất hiện nhiều hộ kinh doanh cá thể.
Nghe em họ kể, nơi đó dùng đủ loại mỹ phẩm, ăn mặc hợp mốt. Vương phu nhân kìm , nhờ em họ mua giúp ít đồ trang điểm, nào ngoài bà cũng tô vẽ một lượt.
Thấy bà vẫn hiểu ý , Thịnh Ý liền trực tiếp tay chỉnh sửa.
“Lông mày của bà vốn đậm , chỉ lộn xộn, chỉ cần tỉa gọn một chút là , cần kẻ . Bà xem, lau khuôn mặt trông sáng sủa hẳn ?”
Vương phu nhân gương, quả nhiên đúng như .
Thịnh Ý dùng khăn tay thấm bớt phần phấn má, tán đều , đó chỉnh một chút son môi.
“Xong , bà xem thế nào?”
Vương phu nhân gương, ánh mắt khác hẳn.
Người trong gương… thật sự là bà ?
Ngay cả Lư phu nhân cũng hít một kinh ngạc. Thì Vương phu nhân xinh đến ?
vẫn hết, Thịnh Ý còn tháo luôn b.í.m tóc của bà.
Vương phu nhân vốn ít tóc, bình thường chỉ buộc một b.í.m đuôi sam. Kết hợp với kiểu trang điểm già dặn , quả thực thể là .
Bím tóc tháo , lộ mái tóc xoăn nhẹ. Thịnh Ý mượn một đôi đũa từ Lư phu nhân, tỉ mỉ cuộn từng lọn tóc, cố gắng định hình, đó chỉnh sửa thêm.
Lần , cần Thịnh Ý nhắc, Vương phu nhân tự gương.
Vừa , bà sững sờ. Tuy kiểu tóc còn thô sơ, nhưng rõ ràng thể thấy nó cực kỳ hợp với bà.
“Tiểu Ý, cô giỏi quá, cái gì cũng .”
Thịnh Ý chỉ mỉm nhàn nhạt, gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-73-sao-thinh-y-lai-o-day.html.]
Lư phu nhân bên mà lòng cũng xốn xang. Lúc Vương phu nhân chẳng khác nào một đại mỹ nhân rực rỡ, khí chất bừng bừng. Bà thật sự , nếu Thịnh Ý giúp chỉnh sửa thì khi nào cũng trở nên xinh như ?
“Tiểu Ý, cháu dì xem, dì thì chỉnh thế nào mới thể trở nên xinh đây?”
Thịnh Ý Lư phu nhân, thật bà hợp với phong cách dịu dàng. Khuôn mặt của Lư phu nhân là kiểu điển hình của mẫu tính, hiền hậu, thế nên Thịnh Ý dựa đặc điểm đó mà chỉnh trang cho bà.
Lư phu nhân nóng lòng soi gương, và kết quả dĩ nhiên khiến bà vô cùng hài lòng.
Thế là tiếp theo, hai vị phu nhân cứ mải mê ngắm trong gương, còn Thịnh Ý thì bên cạnh phân loại thuốc.
Cuối cùng, bộ thuốc thang cũng gói xong.
Vương phu nhân thấy cũng muộn, bèn :
“Tối ngày ông Vương nhà sẽ đãi mấy bàn ở nhà hàng quốc doanh, đến lúc đó nhớ tới nhé, đừng quên đấy.”
Tửu Lâu Của Dạ
Lư phu nhân và Thịnh Ý tự nhiên đều mỉm đồng ý.
Sau khi Vương phu nhân rời , Thịnh Ý cũng nán mà trở về nhà khách.
Lúc , Lục Yến Yến đang cửa nhà khách, thấy Thịnh Ý thì dụi dụi mắt.
“Mẹ, hình như là chị…”
Chỉ cần thấy tên Thịnh Ý, trong lòng Chu Tú Văn liền khó chịu. Bà theo hướng Yến Yến chỉ, nhưng chẳng thấy ai cả.
Thấy ánh mắt đầy nghi hoặc, Yến Yến ngượng ngùng :
“Có lẽ con nhầm .”
Chu Tú Văn dịu dàng xoa đầu cô:
“Được , con gái cưng, chúng mau mua mấy bộ quần áo nào. Ngày trong tiệc tối của phu nhân cục trưởng, còn trông cậy con tỏa sáng đấy.”
Trong lòng Lục Yến Yến thầm đắc ý: Thịnh Ý, chị thì . Ngày ngày vùi ở cái thôn nhỏ đầy bụi đất , xem chị thể nên trò trống gì.
Phải rằng, quan hệ chính là tài nguyên. Như cô , nhờ cha nâng đỡ mà thể bước những buổi tiệc xã giao cao cấp, đây là điều mà cả đời tiện nhân Thịnh Ý cũng bao giờ hiểu , và càng bao giờ với tới .
Yến Yến kiêu hãnh cong môi, sang với Chu Tú Văn:
“Mẹ, chúng sang bên , quần áo ở đó hơn nhiều.”
…
Hai ngày , tại nhà hàng quốc doanh, Thịnh Ý đến từ sớm để giúp Vương phu nhân tóc và trang điểm.
“Vương phu nhân, buổi tiệc hôm nay, nghĩ bà nên mặc bộ .”
Vương phu nhân gật đầu, vốn dĩ bà cũng định mặc bộ đó.
“Tiểu Ý, lát nữa cô cùng . Không cô là bác sĩ ở bệnh viện huyện ? Hôm nay viện trưởng và phó viện trưởng cũng đều sẽ tới, lát nữa giới thiệu cô với họ.”
Thịnh Ý đương nhiên hiểu ý của Vương phu nhân, cô thoải mái :
“Vậy thì cảm ơn bà, Vương phu nhân.”
Vương phu nhân mỉm :
“Chỉ là tiện tay thôi. Được , chúng cũng nên thôi.”
Hai cùng xe đến nhà hàng quốc doanh. Xuống xe, Thịnh Ý liền bên cạnh Vương phu nhân, hai song hành bước .
Vừa cửa, Vương phu nhân trông thấy kẻ đối đầu nhiều năm của . Nghĩ đến những lời sắp , bà quyết định nên để Thịnh Ý vướng .
“Tiểu Ý, cô tìm chỗ nào , lát nữa sẽ qua.”
Hai đến sớm, trong sảnh vẫn còn nhiều chỗ trống. Thịnh Ý chọn một chỗ , còn Vương phu nhân thì đối mặt với kình địch.
lúc , cả nhà Lục Kiến Nghiệp cũng bước . Chu Tú Văn quanh nhà hàng quốc doanh liền chê bai:
“Cũng chẳng gì sang trọng lắm nhỉ!”
Lục Kiến Nghiệp trừng mắt vợ:
“Đủ ! Vương thị sắp thăng lên tỉnh đấy. Bà liệu hồn mà ngậm miệng, lát nữa gặp Vương phu nhân thì đừng lỡ lời!”
Chu Tú Văn vội che miệng, thầm kêu khổ, suýt quên mất hôm nay là dịp gì.
Còn Lục Yến Yến thì chẳng buồn quan tâm tới cha , bởi cô thấy Thịnh Ý trong nhà hàng quốc doanh.