Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 224: Nói Dối Như Hát

Cập nhật lúc: 2025-12-28 04:55:50
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Ý đợi năm phút, cửa vẫn dấu hiệu sẽ mở.

 

Cô cảm thấy gì đó đúng. Theo lý mà , nếu thầy là cô, hẳn vội vàng bảo mở cửa , im lìm suốt năm phút như .

 

Nghĩ đến đây, Thịnh Ý cũng đợi thêm. Cô đưa tay đẩy cửa, nhưng cửa hề nhúc nhích.

 

Thịnh Ý cau mày quanh, phát hiện tường rào quá cao. Cô nắm lấy mép tường, thoăn thoắt nhảy qua, gọn gàng đáp xuống sân.

 

Cô lập tức phía cổng, phát hiện cửa khóa hai lớp, bảo đẩy .

 

Tâm trạng Thịnh Ý chùng xuống, hiểu rốt cuộc giáo sư Cốc đang giở trò gì.

 

Cô bước nhà, thấy ông đang ở bàn trong phòng khách xem tài liệu.

 

Thấy cô bước , ông ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu Ý, đến sớm thế? Ăn cơm ?”

 

Thịnh Ý mặt lạnh, trả lời mà đảo mắt quanh phòng, thấy bóng dáng thanh niên .

 

Cô hỏi thẳng:

“Đồng chí ? Người thấp thấp, mặt mụn .”

 

Giáo sư Cốc ngẫm một lát, mới hiểu đến Chu Thiết Nam.

 

“Em Chu Thiết Nam ? Cậu đang sách trong phòng đấy.”

 

Sắc mặt Thịnh Ý vẫn lạnh lùng, giáo sư Cốc nhận điều lạ nên dậy, dẫn cô đến phòng của Chu Thiết Nam.

 

Cửa mở, Chu Thiết Nam đang dài giường, bốn chân dang , đang sách như Giáo sư .

 

Giáo sư Cốc khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng thì Chu Thiết Nam thấy ông, vội bật dậy:

“Giáo sư Cốc, em mệt quá nên chỉ nghỉ một lát thôi.”

 

Giáo sư Cốc cũng nghi ngờ gì, định tiếp thì Thịnh Ý từ phía bước lên, mặt nghiêm :

“Không hỏi giáo sư Cốc ? Sao , hỏi xong ?”

 

Chu Thiết Nam thấy cô hoảng hốt.

 

Giáo sư Cốc vẫn hiểu chuyện gì, hồ nghi hỏi:

“Tiểu Ý, gõ cửa là em ?”

 

Thịnh Ý gật đầu:

“Là em. Anh sẽ hỏi thầy, bảo em chờ ngoài cửa, kết quả em chờ hơn năm phút mà thấy bóng dáng . Thầy, em còn hỏi thầy, thầy là em bảo cho em ?”

 

Giáo sư Cốc ngạc nhiên Chu Thiết Nam:

“Sao với là Tiểu Ý đến tìm?”

 

Chu Thiết Nam cuống quýt. Ai mà ngờ Thịnh Ý là học trò của ông chứ! Mà chẳng ông thu nhận học trò ?

 

Vốn dĩ tưởng cô chỉ là sinh viên trong trường, nên mới dùng chiêu cũ, ai đến tìm giáo sư, đều giả vờ báo, để chờ lâu tự bỏ . Ai ngờ đụng đinh .

 

Tửu Lâu Của Dạ

Anh vội nghĩ lý do:

“Em đang xem dở một bài, định xong mới . Kết quả xuống quên mất. Đàn em Thịnh Ý, đừng để bụng nhé.”

 

Giáo sư Cốc , ngược thấy thông cảm. Ông cũng thường vì mải nghiên cứu mà quên ăn quên ngủ, nên nghĩ chuyện chắc cũng là do mải việc.

 

Ông hiền:

“Chắc là hiểu lầm thôi, Tiểu Ý, đừng giận nữa. Nào, chúng qua bên chuyện, mãi thế cũng tiện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-224-noi-doi-nhu-hat.html.]

 

Giáo sư tự cho rằng gì nghiêm trọng, nhưng Thịnh Ý nghĩ .

 

Cô lạnh giọng phản bác Chu Thiết Nam:

“Anh gọi ai là đàn em? Thầy, chẳng lẽ thầy nhận thêm học trò nữa ?”

 

Lúc giáo sư Cốc mới nhận , Chu Thiết Nam gọi sai. Sắc mặt ông trầm xuống:

“Thiết Nam, xưng hô thể tùy tiện. Tiểu Ý là học trò chính thức của , còn thì . Từ nay đừng gọi cô là đàn em, danh xưng đó đến lượt .”

 

Bị mắng thẳng mặt, Chu Thiết Nam nóng ran cả tai, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hận Thịnh Ý đến nghiến răng.

 

Anh vốn định giả vờ thiết, gọi vài đàn em, để khác hiểu rằng cũng là học trò của giáo sư. Dần dần tin đồn lan , đến lúc đó giáo sư dù cũng ngầm thừa nhận.

 

Giờ thì toan tính đều Thịnh Ý lật tẩy, tức đến nổ tung.

 

Đang định xin , Thịnh Ý tiếp, cho cơ hội mở miệng:

“Hơn nữa, quên, rõ ràng là cố tình . Anh đang học, nhưng thấy ngủ say như c.h.ế.t thì . Anh dối gì? Chẳng lẽ gặp giáo sư?”

 

Lời của Thịnh Ý khiến Chu Thiết Nam cứng họng, suýt gượng nổi.

 

Sắc mặt giáo sư Cốc cũng trở nên khó coi. Ông nghiên cứu bao năm, tuy giỏi chuyện nhân tình, nhưng nghĩa là ngây ngô để khác dắt mũi.

 

Ông nghiêm giọng:

“Thiết Nam, cho ở đây là vì thấy khó khăn. Nếu còn giở trò lưng , đừng trách đuổi ngoài.”

 

Chu Thiết Nam đành cúi đầu nhận :

“Xin bạn học Thịnh Ý, dám nữa.”

 

Nể mặt giáo sư, Thịnh Ý cũng khó thêm. Cô đáp lời, chỉ theo giáo sư trở phòng khách.

 

Giáo sư rót nước cho cô, hỏi:

“Cuộc thi thế nào? Có qua vòng sơ khảo ?”

 

Thịnh Ý gật đầu, giọng chắc chắn:

“Có ạ. Đề khó, em nắm khá vững.”

 

Giáo sư Cốc gật gù hài lòng. Vòng sơ khảo năm nay khó hơn hẳn, trong sinh viên y khoa của trường, lẽ chỉ Giang Diệm mới dám chắc như .

 

Dù Thịnh Ý xuất chính quy, nhưng trong mắt ông, năng lực của cô còn vượt xa đám sinh viên .

 

“Vòng hai sẽ diễn nửa tháng, đợi các tỉnh thi xong chọn thủ đô. Đây là mấy cuốn sách, em mang về , củng cố thêm kiến thức cơ bản.”

 

Thịnh Ý nhận lấy, lật sơ qua. Dù phần lớn đều là những gì cô nắm chắc, nhưng ôn vẫn .

 

Thấy cô ngay tại chỗ, giáo sư càng thêm hài lòng.

 

Ông :

“Trong trường một sinh viên triển vọng, tên là Giang Diệm. Trình độ y học của cũng khá. Để hôm nào thầy sắp xếp, hai đứa gặp gỡ, trao đổi kinh nghiệm, sẽ giúp em tiến bộ hơn.”

 

Thịnh Ý ngạc nhiên, thể khiến giáo sư khen ngợi chắc chắn tầm thường. Cô phản đối, liền gật đầu đồng ý.

 

Hai thầy trò trò chuyện thêm đôi câu, giáo sư nhân đó hỏi thăm tình hình của Phúc Mãn. Thịnh Ý kể tỉ mỉ, ông xong ý.

 

“Đứa nhỏ hồi phục nhanh như , đều nhờ công của em cả.”

 

Giáo sư xúc động .

 

Thịnh Ý chỉ mỉm , khẽ chuyển đề tài:

“Thầy, còn đồng chí trong ạ? Sao ở cùng thầy?”

Loading...