“Tiểu Ý, là cuộc thi y học, nhưng thực gọi là đại hội y học quốc mới đúng. Chưa hết , năm đạt giải cao nhất sẽ chọn nước ngoài thi đấu.”
“Ra nước ngoài ạ?” Trong giọng của Thịnh Ý chút kinh ngạc, xen lẫn cả nghi ngờ.
Giáo sư Cốc nghiêm túc gật đầu: “, nước ngoài, em nhầm .”
Ông cứ tưởng Thịnh Ý vì từng nước ngoài nên mới bất ngờ như , bèn trấn an cô:
“Đừng lo, chuyện đó còn lâu lắm mới tới. Giờ hãy lo cho hiện tại . Cuộc thi sẽ bắt đầu ba ngày, em chuẩn kỹ một chút. Với năng lực của em, vượt qua vòng sơ khảo gì khó cả.”
Giáo sư Cốc hề đặt vòng sơ khảo mắt, ung dung chuyện như thể việc nhỏ.
Thấy ông thản nhiên như , Thịnh Ý cũng đoán cuộc thi chắc quá khó nên nghĩ ngợi thêm.
Khi hai chuyện xong và xuống nhà, Thẩm lão gia cùng vui vẻ, Hà Hoa và Phúc Mãn cũng còn rụt rè như nữa.
Thịnh Ý thấy hai con họ tươi, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Thẩm lão gia thấy họ xuống, vui vẻ :
“Tối nay ăn đơn giản thôi, ba bảo nhà bếp nấu vài món nhẹ. Anh, cũng ăn hãy nhé.”
Giáo sư Cốc hừ một tiếng, nhưng nể mặt Hà Hoa và Phúc Mãn nên lời nào châm chọc.
Bữa cơm đang ăn dở thì Thẩm Yến bất ngờ xông , bất chấp quản gia Phúc sức ngăn, bà thô lỗ đẩy cửa, đụng ngay Thẩm lão gia và đang ăn cơm.
Hà Hoa theo bản năng , Thẩm Yến cũng thấy bà.
Khi rõ khuôn mặt của Hà Hoa, thở Thẩm Yến khựng , … giống hệt !
Bà tròn mắt Hà Hoa hồi lâu, Thẩm lão gia thấy , trong lòng lập tức nhói lên, vội lãng tránh hỏi:
“Sao con tới đây?”
Thẩm Yến thì lạnh:
“Con thể tới ? Nếu tới, con còn chuyện . Ba , ba già còn học tìm vợ ? Tìm thì tìm, tìm một giống hệt con thế ? Làm bà thấy với con ?”
Thẩm Yến tức tối chất vấn, Thẩm lão gia giận đến suýt phát bệnh tim.
“Con bậy bạ gì đó! Ra ngoài! Mau ngoài cho ba!”
Thẩm lão gia đen mặt, tay đè lên n.g.ự.c quát to.
Thẩm Yến nhạt: “Sao, con trúng tim đen chứ gì?”
Hà Hoa thấy hai cha con như , vội lên tiếng khuyên nhủ:
“Không như cô nghĩ .”
“Câm miệng! Đây là nhà , đến lượt cô xen ?”
Thẩm Yến trừng mắt Hà Hoa, giọng đầy căm tức:
“ mặc kệ cô là ai, dám quyến rũ ba , sẽ tha cho cô .”
Thẩm lão gia thấy con gái càng càng quá đáng, tức giận tiến lên, giáng cho Thẩm Yến một bạt tai.
Thẩm Yến sững , đây còn là cha ? Chỉ vì một đàn bà mà dám đ.á.n.h con gái ruột ư?
Nước mắt lưng tròng, bà căm phẫn ông:
“Ba, ba vì con đàn bà hạ tiện mà đ.á.n.h con ? Con là con gái của ba đấy!”
Càng , bà càng giận, bước lên hai bước định đ.á.n.h trả Hà Hoa.
Phúc Mãn phản ứng nhanh nhẹn, nhỏ bé nhưng vẫn dang tay che , tức giận trừng Thẩm Yến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-221-con-rieng.html.]
“Bà tư cách gì mà mắng ? Không đ.á.n.h !”
Thẩm lão gia cũng vội vàng chắn hai con, quát lớn:
“Cút ngoài! Sau bước chân nhà nữa!”
trong mắt Thẩm Yến, cảnh tượng hóa thành ba đang che chở cho đàn bà cùng đứa con riêng của họ.
Không chỉ , ông còn mắng bà, đuổi bà .
Thẩm Yến chịu nổi nữa, đẩy mạnh cửa, chạy ngoài.
Bà tìm lớn, hai, hỏi xem họ chuyện ba đưa đàn bà về nhà .
Sau khi Thẩm Yến rời , giáo sư Cốc Thẩm lão gia, giọng lạnh băng:
“Con nhỏ Thẩm Yến đó chính là đứa trao nhầm với Hà Hoa năm xưa đúng chứ? Sao ông còn đuổi cô ? Nó Hà Hoa sống trong sung sướng bao nhiêu năm, giờ đến đây hống hách mặt Hà Hoa và Phúc Mãn. Ông cha kiểu gì hả?”
Trước lời trách cứ của vợ, Thẩm lão gia đuối lý, lau mồ hôi trán, giải thích:
“Anh, chuyện là thế … Bên vẫn còn một việc điều tra rõ. tạm thời giữ Thẩm Yến , cho nó , cũng là sợ đ.á.n.h động đối phương. Nhỡ chuyện năm xưa liên quan đến nó thì .”
Nghe , giáo sư Cốc dịu , truy hỏi thêm, mà sang hỏi Hà Hoa và Phúc Mãn xem hai con dọa sợ . Hai cùng lắc đầu, ông mới yên tâm phần nào.
Bữa cơm phá tan, ai còn tâm trạng ăn uống nữa. Thẩm lão gia bảo dọn bàn, tự dẫn Hà Hoa và Phúc Mãn xem phòng nghỉ.
Sau khi sắp xếp thỏa, giáo sư Cốc rời , Thịnh Ý cũng về phòng nghỉ ngơi.
Ba ngày , Thịnh Ý dậy thật sớm, chuẩn đầy đủ đồ dùng cho kỳ thi.
Giáo sư Cốc đích đến đón, sợ cô lỡ giờ.
Hai thầy trò lên xe Thẩm lão gia cho chuẩn , nhanh ch.óng đến địa điểm thi.
Người dự thi khá đông, mỗi phòng năm mươi , tổng cộng mười phòng như thế.
Người thi thì nhiều, nhưng suất trúng tuyển ít ỏi, , khu vực Kinh thị chỉ chọn mười đầu. Cạnh tranh là vô cùng khốc liệt.
Thịnh Ý cảm khái, ngờ thời buổi vẫn nhiều học y đến .
Thế nhưng, khi cuộc thi bắt đầu, cô còn suy nghĩ đó nữa, vì bốn quanh cô… đều đang lắc xúc xắc.
Thịnh Ý: “…”
Khẽ , cô nhanh ch.óng tập trung bài thi.
Một giờ , cô xong bộ đề, vươn vai kiểm tra một lượt. Thấy gì sai, cô giơ tay lên.
Giám thị đến, nhỏ giọng hỏi:
“Đồng chí, chuyện gì ?”
Thịnh Ý chỉ bài thi: “ xong , thể nộp bài sớm ?”
Giám thị ngạc nhiên đồng hồ, mới một tiếng mười phút trôi qua, cô xong ?
Tửu Lâu Của Dạ
Dù tò mò, nhưng ông vẫn giữ phép tắc công vụ, đáp:
“Không nộp sớm. Cuộc thi tỉ lệ trúng tuyển thấp, cô nên kiểm tra cẩn thận.”
Vì lòng , ông còn nhắc thêm một câu. Thịnh Ý mỉm cảm ơn, đó yên, thả lỏng đầu óc.
Bài thi đối với cô thật sự quá dễ, cô tin thể đạt điểm tối đa, nhưng với khác thì hề như thế.
Cô thấy vò đầu bứt tai, còn chắp tay cầu trời phù hộ.
Thịnh Ý suýt bật , cố nhịn . lúc , cô bất ngờ thấy một bóng lưng quen thuộc trong phòng thi.