Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 209: Thật Là Một Hiểu Lầm
Cập nhật lúc: 2025-12-15 05:18:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Cố Thanh nhướng mày, đúng là cô gái để mắt tới, quả nhiên tầm thường.
“Có liên quan đấy.” Anh : “Lục Yến Yến đột nhiên liên lạc với nhà họ Hàn. Dù nhà họ Hàn giờ suy sụp, nhưng vẫn còn vài nhánh nhỏ. Bọn họ chuyển tin tới cho Hàn gia chính, khiến họ hiểu lầm rằng nhà cô phát hiện điều gì, nên mới vội vàng tay .”
Thịnh Ý khẽ gật đầu:
“Vậy thì hợp lý . Chỉ là… con chim sẻ lưng con bọ ngựa là ai thì vẫn thôi.”
Cố Thanh tra điều đó, chỉ nhẹ giọng an ủi:
“Từ từ cũng sẽ rõ thôi.”
Thịnh Ý gật đầu, hai bỗng dưng im lặng. Cả hai cùng một chỗ, khí chút ngượng ngập.
Thẩm Cố Thanh tìm chuyện để , nhưng vốn ít tiếp xúc với phụ nữ, nên giờ lúng túng, nên mở miệng thế nào.
lúc , thoáng thấy mái ngói phía đầu Thịnh Ý một viên ngói sắp rơi xuống.
Không kịp suy nghĩ, lao đến, vòng tay ôm lấy Thịnh Ý, kéo mạnh cô sang một bên.
Hai tránh thì choang, tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Thịnh Ý còn hồn, cô ngẩng đầu chỗ , chỉ thấy mảnh ngói vỡ tung tóe nền đất.
Tửu Lâu Của Dạ
Cả hai cùng ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của Chu Hồng đang mái nhà.
Chu Hồng cũng sững , ngờ họ ngẩng đầu lên. Cô vội giấu tia ác ý trong mắt, nặn một nụ quyến rũ, cố tình ném cho Thẩm Cố Thanh một cái đầy mị hoặc.
Thẩm Cố Thanh lập tức đầu , vẻ chán ghét hiện rõ. Anh thà Thịnh Ý thêm mấy cho sáng mắt còn hơn.
Thịnh Ý nhận là Chu Hồng, trong thoáng chốc quên mất vẫn còn đang ôm trong lòng , lạnh giọng :
“Sao hả, cô trèo lên mái nhà là định ám hại ?”
Chu Hồng trúng tim đen, sắc mặt thoáng cứng đờ, cố gượng :
“Cô gì , gì chuyện đó.”
Tiếng động khiến ông ngoại Thịnh Ý bước xem. Ông vốn định hỏi chuyện gì, nhưng thấy hai trẻ tuổi đang ôm thì ngượng ngùng tới mức để tay .
Thịnh Ý cũng sực tỉnh, vội vàng thẳng lên, Cố Thanh cũng buông cô , cả hai đều đỏ mặt.
Ông Trịnh hiểu lầm, tưởng hai đứa vì lớn bắt gặp nên hổ, nên chỉ ho khẽ nhà, gì thêm.
Buổi chiều ăn cơm xong, ông Trịnh nghiêm mặt gọi cả hai phòng.
Bên trong, cha Thịnh Ý, ông Thịnh Quốc Lương và bà Trịnh Thục cùng bà ngoại sẵn.
Vừa thấy hai bước , Trịnh Thục liền hỏi ngay:
“Tiểu Ý, con với Cố Thanh… hai đứa bắt đầu từ khi nào thế?”
Thịnh Ý: “Hả...?”
Bà ngoại lập tức xen :
“Giờ hỏi cái ích gì, trẻ con yêu là chuyện bình thường. Giờ còn khuyến khích tự do yêu đương nữa mà. Hỏi xem khi nào định kết hôn thì hơn.”
Cha cô tiếp lời:
“Nhà họ Thẩm cũng , Thẩm lão gia là cởi mở, mà dì Tú Lan với con . Con gả qua bên , ba cũng yên tâm.”
Bà Trịnh Thục gật đầu:
“ . Mẹ phản đối, thích Cố Thanh, ngoan ngoãn, chừng mực, gia thế rõ ràng. Mẹ chỉ tò mò hai đứa là từ khi nào thôi.”
Thịnh Ý ngẩn . Không ngờ một chuyện nhỏ xíu họ tưởng tượng thành thế .
Thẩm Cố Thanh thấy vẻ mặt rối rắm của cô, tưởng cô khó xử, bèn vội vàng giải thích:
“Chú Thịnh, dì Trịnh, thật sự là hiểu lầm . Con với Thịnh Ý chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Bà Trịnh Thục che miệng :
“Ai dà, còn giả vờ nữa. Bọn dì cũng từng trẻ , chẳng lẽ ?”
Thịnh Ý lập tức chen :
“Mẹ, thật đó, gì , hiểu lầm .”
“Thôi !” Bà ngoại xòa: “Trẻ con yêu gì giấu, cứ thẳng thắn , chúng cả .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-209-that-la-mot-hieu-lam.html.]
Thịnh Ý: “…”
Cô đành chịu thua, đúng là miệng cũng nổi.
Cô vỗ nhẹ tay áo Cố Thanh, ý bảo ngoài. Anh hiểu ý, dậy theo cô .
Phía , Trịnh Thục còn :
“Ôi kìa, còn rủ ngoài, , hai đứa trẻ cứ chơi , phiền .”
Thịnh Ý: “…”
Thật sự là hết nổi.
Ra đến ngoài sân, khí mới dịu .
Thịnh Ý gãi gãi đầu, lúng túng :
“Anh… về nhà khách nghỉ nhé? điểm tập trung thanh niên trí thức.”
Thẩm Cố Thanh chút căng thẳng. Chuyện tới nước , cũng câu trả lời của cô.
Anh khẽ kéo nhẹ ống tay áo cô, đôi mắt sáng trong, sâu cô:
“Thịnh Ý… thật dì Trịnh cũng sai . thích cô. Còn cô thì ? Cô nghĩ về ?”
Thịnh Ý cúi đầu, im lặng thật lâu.
Cô cảm giác của là gì.
Cô ghét , thậm chí còn thấy yên lòng khi ở cạnh . Cô nhận quà tặng một cách tự nhiên, kỹ từng bức thư gửi dù chỉ kể mấy chuyện vặt vãnh. Khi gặp rắc rối, đầu tiên cô nghĩ đến luôn là và cô từng thấy đó là gánh nặng.
… đó là thích thì cô chắc.
Thấy cô trả lời, Cố Thanh khẽ thở dài, trong lòng chua xót đau.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, giọng khẽ như gió:
“Không , cô cứ từ từ nghĩ. về nhà khách .”
Nói , định .
lúc , Chu Hồng từ lao , dang tay định ôm lấy từ phía .
Thịnh Ý giật , trong lòng bốc hỏa. Cô kịp nghĩ gì, liền đẩy mạnh Chu Hồng , chắn Thẩm Cố Thanh.
Mọi chuyện diễn trong chớp mắt.
Cố Thanh đầu , chỉ thấy Chu Hồng ngã lăn đất, còn Thịnh Ý chắn mặt , khuôn mặt đầy tức giận.
Anh nhanh chóng hiểu chuyện, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp, hóa cô vẫn quan tâm đến .
Thịnh Ý xác định Chu Hồng thương nặng, bèn sang quát Cố Thanh:
“Anh đường mà cũng tránh ? Suýt nữa lợi dụng hả?”
Cố Thanh cô mắng đến ngây , còn cô thì đó cũng tự nhận quá. Cô cúi đầu lí nhí:
“Xin , kích động quá.”
Thẩm Cố Thanh bật , giọng nhẹ nhàng ấm áp:
“ .”
Ánh mắt hai chạm , gì đó vụt qua, một ý nghĩ mơ hồ trong lòng Thịnh Ý lóe lên, nhưng cô kịp nắm bắt thì nó trôi mất.
Cô ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt đào hoa dịu dàng như nước của , ánh khiến tim cô bỗng đập loạn.
“Thôi, về điểm thanh niên đây. Anh đường cẩn thận.”
Nói xong, cô đầu bỏ chạy, như thể sợ ai đó tiếng tim .
Về đến nơi, cô mới thấy hối hận, chạy nhanh như , chẳng khác nào chột .
Một lúc , cô tự trách: Vừa nãy nổi nóng gì, thật chẳng hiểu nổi bản nữa.
Cô ôm ngực, cảm nhận nhịp tim vẫn đập dồn dập, lúc nào .
Còn Thẩm Cố Thanh bên , khi cảnh cáo Chu Hồng mấy câu mới thong thả về nhà khách.
Anh giường, đầu óc là hình ảnh của Thịnh Ý, nụ , ánh mắt, giọng , cả dáng vẻ bối rối của cô.
Anh khẽ , xem , tấn công mạnh mẽ hơn chút nữa thôi, nhưng mắt, vẫn nên tiết chế, kẻo dọa chạy mất.