Sáng sớm hôm , bốn giờ, Thịnh Ý dậy thật nhẹ nhàng, đ.á.n.h thức Trịnh Thục ai khác, lặng lẽ khỏi nhà.
Ba họ cùng bộ thị trấn, đến nhà trọ lúc bốn giờ bốn mươi. Vì phiền tài xế nghỉ ngơi, họ chờ ngoài cửa suốt hai mươi phút.
năm giờ, lái xe bước . Nhìn thấy ba co ro ngoài hiên, chút ngượng ngùng.
Thịnh Ý mỉm :
“Anh tài, chúng thôi.”
Người lái xe gãi đầu:
“ tên là Vương Ngũ, cứ gọi là Ngũ là .”
“Vâng, Ngũ.”
Ba lên xe. Vương Ngũ sẵn địa chỉ nên khởi hành luôn.
Ban đầu, Lưu trưởng thôn ở ghế phụ, nhưng vì say xe, ông đành đổi chỗ cho Thịnh Ý.
Thịnh Ý thì khác, ở kiếp cô xe nhiều, cầm lái, nên hề khó chịu. Cô cạnh tài xế, thỉnh thoảng giúp quan sát đường, khiến chuyến thuận lợi hơn nhiều.
Xe khỏi huyện Thư Thành, men theo đường hướng về Tuyên Thành. Đến địa phận huyện Thạc, Vương Ngũ bắt đầu quen đường, nên bốn hỏi thăm.
Chẳng bao lâu, họ đến nơi, ngoài, Thịnh Ý thấy dọc hai bên đường là ruộng trồng d.ư.ợ.c liệu. Cô chọn đại một ngôi làng để .
Người dân trong làng thấy xe tải lớn chạy thì ai nấy đều tò mò, vây quanh xem.
Thịnh Ý thấy chật cả lối, liền bảo Vương Ngũ dừng xe. Cô mở cửa bước xuống, dáng vẻ gọn gàng mà thanh tú khiến cả làng sững sờ, đời đến thế.
Cô tiến gần một bà lão vẻ hiền hậu:
“Bà ơi, làng trồng d.ư.ợ.c liệu đúng ạ?”
Bà gật đầu:
“Phải đó, mấy làng quanh đây đều trồng d.ư.ợ.c liệu cả.”
Thịnh Ý :
“Cháu gặp trưởng thôn , bà thể giúp cháu gọi ông ?”
Bà lão sững :
“Cô chắc là gặp đội trưởng đại đội nông nghiệp của chúng đúng ? gọi ngay.”
Chưa đầy năm phút , đội trưởng đến.
“Cô là gặp ?”
“ .” Thịnh Ý gật đầu, :
“Là thế ạ, hỏi xem làng thừa hoàng kỳ để bán ?”
Đội trưởng ngạc nhiên, suy nghĩ một lát đáp:
“Có đấy. Năm nay mùa, còn dư ít nhiều.”
Thịnh Ý dứt khoát:
“Còn bao nhiêu, mua hết.”
Đội trưởng cô một lượt, bán tín bán nghi:
“Cô thật chứ? Nếu mua hết thì tính giá thị trường, hai hào một cân.”
Thịnh Ý gật đầu:
“Được, mua bộ. Ngoài , trả thêm cho làng mỗi cân năm xu, nhưng phiền bác dẫn qua mấy làng bên cạnh xem thử nữa nhé.”
Đội trưởng lập tức đồng ý. Làng ông còn dư 1.200 cân, thêm năm xu một cân thì cũng lời sáu mươi đồng, ai mà vui.
Tửu Lâu Của Dạ
“Làng còn nhiều , đó bán bớt . Mấy làng quanh đây quen hết, xa hơn thì rõ.”
Thịnh Ý gật đầu, theo ông đến kho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-206-thu-mua-duoc-lieu.html.]
Đội trưởng gọi đem cân , cân hết bộ hoàng kỳ. Sau khi kiểm tra, Thịnh Ý bảo Lưu trưởng thôn thanh toán tiền.
Hôm qua Lưu trưởng thôn đổi năm trăm đồng tiền mặt, nhưng giờ một làng hết ba trăm, ông đau lòng thôi.
Đội trưởng thì vui mặt, còn hào hứng dẫn họ sang làng khác.
Cả buổi chiều, bốn chỉ thu mua ở hai làng.
Làng thứ hai chỉ còn tám trăm cân, chất lượng kém hơn nên Thịnh Ý chỉ trả đúng giá thị trường, hai hào một cân. Với họ, giá vẫn lời so với việc tự bán ngoài chợ chỉ một hào tám.
Số tiền là 160 đồng, Lưu trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm.
Họ chất hết t.h.u.ố.c lên xe, chiếc xe tải của Vương Ngũ chỉ chở sáu nghìn cân hàng, nhưng giờ mới hai nghìn cân chiếm nửa thùng.
Tối đó, Lưu trưởng thôn sợ trộm hàng nên cùng Lưu kế toán phiên canh gác.
Thịnh Ý và Vương Ngũ thì nghỉ ở nhà trọ, dù hôm một lái xe, một thương lượng, cần giữ sức.
Sáng sớm hôm , họ dậy sớm ăn sáng đến tìm đội trưởng của làng.
Đội trưởng dẫn họ thêm ba làng nữa, tổng cộng mua ba nghìn cân hàng.
Xe gần đầy mà đội trưởng vẫn còn năm làng nữa đến.
Lưu trưởng thôn lo lắng:
“Tiểu Ý, giờ đây?”
Thịnh Ý vỗ vai ông:
“Bác Lưu đừng lo. Thế nhé, bác và kế toán ở cùng đội trưởng thu gom tiếp, cháu với Ngũ lái xe thành phố, mang hàng đến ga tàu xem thể gửi về . Tiện thể rút thêm tiền, trả nốt tiền hàng cho ba làng sáng nay.”
Hôm qua chạy hai làng gần hết tiền, giờ sáng nay còn nợ ba làng, trả xong.
Lưu trưởng thôn tin tưởng Thịnh Ý, thêm, để cô lo liệu.
Buổi trưa, ông mời đội trưởng ăn cơm ở thị trấn. Cả buổi sáng thu gom xong ba làng, giờ làng thứ tư cũng gần xong, nhưng Thịnh Ý vẫn , họ cũng dám qua làng khác. Nếu gửi hàng thì còn lai một nghìn ba trăm cân vẫn thể nhét tạm lên xe.
Họ chờ đến tận hai giờ rưỡi chiều, Thịnh Ý mới trở .
Nhìn thùng xe trống trơn, Lưu trưởng thôn mừng quýnh:
“Gửi ?”
Thịnh Ý nhảy xuống xe, :
“Rồi ạ! Hàng gửi bằng tàu, chúng gom nốt mấy làng còn thôi. Sáng mai sớm về .”
Lưu trưởng thôn vui mừng tán thành.
Mấy nhanh chóng chất hàng chạy tiếp qua bốn, năm làng nữa. Lần họ thu tổng cộng sáu nghìn ba trăm cân, dù quá tải nhưng vẫn tạm .
Thịnh Ý ứng 1.500 đồng, nào ngờ vẫn thiếu. Tính còn thiếu 483 đồng nữa, cô đành rút thêm tiền để thanh toán nốt.
Mọi khoản đều trả xong, Vương Ngũ chở đội trưởng về làng, lái xe thị trấn.
Đêm xuống, Lưu trưởng thôn và Lưu kế toán trông hàng.
Sáng hôm , trời còn sáng rõ họ lên đường.
Xe suốt con đường lớn, sợ ai chặn đường, chỉ cẩn thận đôi chút là .
Khi xe về đến thôn Tiểu Ngưu, các bà các chị thấy xe tải lớn chạy thì ùa xem.
Lưu trưởng thôn bước xuống , lớn tiếng :
“Đừng xem nữa, mau gọi đàn ông trong làng phụ dỡ hàng nào!”