Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 197: Lại Gặp Lục Yến Yến
Cập nhật lúc: 2025-12-06 13:21:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Phương vốn định từ chối Trương Nguyệt Hà, nhưng cô kiên quyết nài nỉ, đến mức Tiền Phương suýt chút nữa đồng ý.
Cuối cùng, Lâm Chí Hải kịp đến, đích đưa Tiền Phương sang nhà khách nghỉ, chuyện mới yên.
Tửu Lâu Của Dạ
Sáng hôm , Lâm Chí Hải dậy thật sớm, sang đón Tiền Phương về.
Hôm nay , đặc biệt xin nghỉ một ngày. Anh tính đưa Tiền Phương huyện mua mấy bộ quần áo mới. Bộ quần áo cô đang mặc là nhất mà cô , tuy rách nhưng cũng cũ lắm .
Tiền Kiều Kiều chị gái đang chờ Lâm Chí Hải sửa soạn đồ, liền ghé sát tai cô thì thầm:
“Chị tại ba cho chị xuống đây lao động ? Chị c.h.ế.t tâm , Chí Hải là của em. Cái đồ hạ tiện như chị, xứng đáng tình yêu của .”
Sắc mặt Tiền Phương tái hẳn .
lúc đó, Lâm Chí Hải bước , trông thấy Tiền Kiều Kiều đang ghé sát Tiền Phương, liền xông tới đẩy cô :
“Tiền Kiều Kiều, cô gì Phương Phương nữa đấy?”
Anh dịu dàng kéo Tiền Phương lưng, mạnh tay đẩy Tiền Kiều Kiều một cái, khiến cô suýt ngã.
Cảnh lọt mắt Trương Nguyệt Hà. Từ khi Tiền Phương đến điểm thanh niên trí thức, cô liền chú ý đến từng động thái của hai .
Deây là đầu tiên cô thấy Lâm Chí Hải dịu dàng mạnh mẽ bảo vệ một như thế. Mà che chở, Tiền Phương chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi hưởng hai .
Không, hai chỉ là cô thấy, lưng lẽ còn nhiều hơn nữa.
Trương Nguyệt Hà thấy lòng tràn đầy ghen ghét, cam tâm. Tại bảo vệ là cô? Cô chỗ nào thua Tiền Phương chứ?
Ý nghĩ khiến mắt cô ánh lên tia độc địa, một ý định mờ ám cũng theo đó mà nảy trong đầu.
Lâm Chí Hải để ý đến cô , nhưng Tiền Phương thì cảm nhận . Cô khẽ rùng , theo bản năng liếc Trương Nguyệt Hà.
Trương Nguyệt Hà lập tức giấu sự ác ý trong mắt, nở nụ thiện với cô.
Lâm Chí Hải loay hoay một hồi, cuối cùng cũng đưa Tiền Phương huyện.
Anh định dẫn cô mua quần áo, ghé nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, buổi chiều tiện đường tiễn cô lên xe khách về.
Trịnh Thục thấy hai chuẩn , bèn gói cho Tiền Phương ít đồ ăn thể để lâu, cả dưa muối và thịt kho.
Tiền Phương khách sáo từ chối mấy , cuối cùng vẫn nhận lấy.
Chiều hôm đó, khi Lâm Chí Hải trở về, Tiền Kiều Kiều ầm lên một trận, nhưng chẳng buồn đáp. Ngược , Trương Nguyệt Hà chủ động đến dỗ dành Tiền Kiều Kiều, đó hai càng trở nên thiết.
Thịnh Ý thấy liền cau mày, cô thật hiểu nổi, hai đó thể kết bè với , rõ ràng cả hai đều thích Lâm Chí Hải, lẽ là tình địch mới đúng chứ?
là khó hiểu thật!
Thịnh Ý còn đang ngẩn theo bóng lưng họ thì bác Hoa từ phía vỗ nhẹ lên vai cô.
Từ khi Trịnh Thục đến, Thịnh Ý ít sang nhà bác Hoa ăn cơm hơn, nhưng hai nhà vẫn qua thường xuyên, thỉnh thoảng gửi qua gửi chút đồ.
“Tiểu Ý, nghĩ gì mà thẫn thờ thế? Bác hầm ít tai heo, mang qua cho con ăn .”
Thịnh Ý nhận lấy, đưa lên ngửi:
“Thơm quá, thế chắc con ăn hết ba bát cơm mất!”
Bác Hoa mắng:
“Con mèo ham ăn ! À , bác kể cho cháu chuyện , nóng hổi luôn.”
Thịnh Ý lập tức dựng tai lên:
“Chuyện gì bác?”
“Cháu còn nhớ Chu Hồng ? Cô ly hôn với con trai bác xong lấy một thanh niên trí thức. Nào ngờ tên đó vũ phu, đ.á.n.h cô suốt. Vài hôm , chịu hết nổi, cô nửa đêm chạy sang nhà bác, lóc xin Hải Quân nhà bác tái hôn đấy.”
Thịnh Ý tròn mắt:
“Thật hả bác? Vậy Hải Quân ạ?”
Bác Hoa bĩu môi:
“Còn gì nữa. Nó đến cũng chẳng thèm cô , đó gã chồng mới kéo về luôn.”
Thịnh Ý khẽ bĩu môi. Cô thật chẳng hiểu nổi Chu Hồng nghĩ gì, vất vả tính kế để lấy Hải Quân, chịu sống cho yên ngoại tình, giờ gặp quả báo cũng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-197-lai-gap-luc-yen-yen.html.]
Hai đang tán chuyện thì Lục Kiến Nghiệp đến.
“Tiểu Ý, ba đến thăm con .”
Thịnh Ý cạn lời, thêm một kẻ ngoại tình đây mà.
Cô nheo mắt ông , như :
“Thật ? Là đến thăm con, là đến thăm khác?”
Lục Kiến Nghiệp chột . Tiểu Ý tự nhiên thế, chẳng lẽ con bé chuyện gì ?
Ông cô dò xét, nhưng thấy biểu hiện khác lạ gì, bèn gượng, rút từ túi hai trăm tệ nhét cho cô:
“Ở nông thôn khổ cực, chút tiền thì cũng dễ xoay xở hơn.”
Thịnh Ý khách sáo, nhét cả xấp tiền túi áo.
Ngoài cửa, Hà Xuân Yến vẫn đang dựa khung cửa hiệu cho ông . Lục Kiến Nghiệp nhận tín hiệu liền vội vàng rời .
Bác Hoa hiểu họ đang chuyện bằng mắt cái gì, liền hạ giọng hỏi:
“Cái loại cha rẻ tiền giở trò gì nhỉ?”
Thịnh Ý còn kịp đáp thì Hà Xuân Yến thong thả ngang qua, nở nụ với cô.
Đợi khỏi, Thịnh Ý mới nhỏ giọng vài câu.
Bác Hoa xong thì sa sầm mặt:
“Trời đất! Ông như củ khoai sượng mà cũng học đòi trâu già gặm cỏ non ? Không , bác kể cho Tố Phân mới !”
Nói xong, bà lẩm bẩm xoa tay, tất tả luôn.
Thịnh Ý: “…”
Quả nhiên, bản năng hóng chuyện là của chung loài .
xấp tiền trong túi, Thịnh Ý thấy lạ, dạo Lục Kiến Nghiệp đưa cho cô bao nhiêu nhỉ?
Mà cô cũng , hôm đám cưới của Lục Yến Yến, nhà họ Lục ăn lỗ vốn nặng, đồ mất, tiệc cưới thành, tiền mừng thu bao nhiêu.
Theo lý thì lúc nhà họ Lục đang túng thiếu mới đúng, tiền ở mà ông vẫn rảnh rỗi cho cô nhiều như ?
Thịnh Ý cảm thấy gì đó , nhưng nghĩ mãi chẳng , bèn bỏ qua, việc khác.
Vài ngày , cô kiểm mặt nạ đất sét , định mang lên huyện giao cho Lư phu nhân mà cô hứa từ .
Lư phu nhân ở nhà cứ trông ngóng mãi, bảo đến tìm liền vui mừng tận cổng đón:
“Cổng gác báo tìm dì, dì đoán chắc là con !”
Bà nhanh nhẹn giúp Thịnh Ý khiêng túi đồ nhà.
“Trời ơi, túi nặng thế, chắc con kha khá nhỉ?”
Thịnh Ý gật đầu:
“Vâng, mười loại sản phẩm, mỗi loại mười phần, nhiều hơn phu nhân đặt. Con nghĩ để sẵn ở đây, ai cần thì phu nhân giúp con bán hộ. À, mấy lọ là con biếu phu nhân.”
Lư phu nhân cô:
“Đừng gọi là phu nhân nữa, chúng quen bao lâu , con cứ gọi dì Lư . Với , dì cứ nhận quà của con mãi . Con đấy thôi, nhờ mấy món mà dì cần tốn công lấy lòng ai, mối quan hệ với các phu nhân khác càng hơn. Giờ cần nhờ vả gì, họ giúp ngay. Nói thật, dì là nhờ phúc của con đấy.”
Nói , Lư phu nhân phòng lấy tiền.
lúc đó, Lục Yến Yến bước .
“Lệ Lệ, cô ở nhà ?”
Vừa xong, cô mới như vô tình thấy Thịnh Ý, liền khẽ hừ một tiếng, chẳng thèm chào hỏi.
Thịnh Ý cũng chẳng buồn để tâm, chuyện với càng đỡ phiền.
Lư phu nhân thấy Lục Yến Yến đến, suýt nữa thì đảo mắt. Bà nhẫn nhịn, hỏi:
“Cô đến đây gì? Lệ Lệ nhà, về nhà đẻ .”
Lục Yến Yến dù thích thái độ của Lư phu nhân, nhưng nhà bà là thế lực, nên vẫn cố nặn nụ lấy lòng:
“Dì Lư, trong túi là mấy hũ mặt nạ đúng ạ? Dì bán cho con một hũ nhé, hũ của con sắp hết .”