Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 194: Thân Thế Đáng Ngờ
Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:12:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói là , nhưng lão gia nhà họ Thẩm vẫn gọi điện cho Thẩm Cố Thanh, bảo xem thử tình hình bên chỗ giáo sư Cốc thế nào.
Vừa tìm Thịnh Ý, Thẩm Cố Thanh tất nhiên là lý do gì để từ chối.
Anh vui vẻ xin nghỉ phép với lãnh đạo, bắt xe đến thôn Tiểu Ngưu.
Sáng sớm hôm , Thẩm Cố Thanh đến nơi, việc đầu tiên là tìm đến điểm tập trung thanh niên trí thức để gặp Thịnh Ý.
Sau khi rõ lý do đến, Thịnh Ý cũng khỏi Thẩm Cố Thanh thêm vài .
Thật , kể từ khi trong lòng nảy nghi ngờ đó, Thịnh Ý càng Thẩm Cố Thanh càng thấy và Phúc Mãn vài phần giống .
Thẩm Cố Thanh cô chằm chằm đến mức hai tai đỏ lên, hổ vô cùng.
Thịnh Ý dù cũng chút quen với Thẩm Cố Thanh, nên cô chủ động cho những gì .
Khi hai cùng đến phòng khám cũ tìm giáo sư Cốc, Thẩm Cố Thanh cũng chuẩn sẵn tâm lý.
Giáo sư Cốc thấy Thẩm Cố Thanh đến, sắc mặt cũng khá ôn hòa, dù đó cũng là cháu ngoại của em gái , cũng là m.á.u mủ nhà họ Cốc.
“Cố Thanh đến ? Là ông nội con bảo con tới đúng ? Hừ, ông ngay cái lão già đó sẽ tự đến .”
Thái độ của giáo sư Cốc đối với Thẩm lão gia vẫn giống như mười năm , ông quen với việc châm chọc như .
“Ông , ông nội cháu phận đặc biệt, thể tùy tiện rời kinh thị .”
Giáo sư Cốc phẩy tay, rõ là ông điều đó, chỉ là cố tình mấy câu chua chát cho bõ tức thôi.
Ba gặp mặt xong, liền cùng đến nhà thợ mộc Lý.
Tuy thấy hành động hôm qua của giáo sư Cốc phần khác thường, nhưng ông Lý vẫn niềm nở đón tiếp ba .
Hà Hoa cũng đón, thấy bà, Thẩm Cố Thanh liền sững sờ, buột miệng thốt lên: “Bà nội?”
Giáo sư Cốc hôm nay bình tĩnh hơn hôm qua, chỉ hừ nhẹ một tiếng, xem , quả nhiên chỉ ông suy nghĩ .
Thẩm Cố Thanh kinh ngạc giáo sư Cốc, Hà Hoa.
Tuy từ nhỏ từng gặp bà nội, nhưng Thẩm lão gia thường lấy ảnh bà ngắm nghía và kể chuyện, nên nhớ rõ khuôn mặt đó.
Thịnh Ý cảm thấy chuyện nhất định rõ ràng, bèn lên tiếng:
“Chúng trong nhà , ngoài lạnh quá.”
Giờ mới chỉ cuối tháng hai, đầu tháng ba, sáng sớm vẫn còn lạnh buốt.
Mọi mới sực nhớ , thợ mộc Lý liền vội mời tất cả trong.
Trong nhà, ai nấy đều tìm chỗ .
Sau khi giáo sư Cốc kể rõ ngọn nguồn chuyện, Hà Hoa ngẩn ngơ cả .
Tửu Lâu Của Dạ
Chính bà xong cũng thấy vẻ thật sự là con gái của em gái giáo sư Cốc.
Trên đời trùng hợp đến thế, bà giống em gái ông đến tám phần, con trai bà mắc cùng căn bệnh như bà . Càng nghĩ, Hà Hoa càng thấy mơ hồ, mà ký ức về chuyện năm xưa cũng chẳng rõ ràng nữa.
Thẩm Cố Thanh cũng cảm thấy chuyện nghiêm trọng, e rằng chỉ ông nội mới thể đến xác nhận .
Sau khi ba Thịnh Ý rời , Hà Hoa vẫn hồn.
Thợ mộc Lý vợ, chỉ thở dài. Trong lòng ông ngờ rằng, tám phần mười chuyện là thật.
Vợ ông da trắng, môi đỏ răng trắng, dù nông bao năm, vẫn giữ vẻ dịu dàng.
Ngay cả Phúc Mãn, dù mang bệnh trong , nhưng hề ảnh hưởng đến vẻ khôi ngô. Thợ mộc Lý thấy rằng ngay cả những tiểu sinh sân khấu cũng bằng con trai , tuy ví như phần đúng, nhưng quả thực là thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-194-than-the-dang-ngo.html.]
Ông nấu cơm nghĩ mãi về chuyện .
Thịnh Ý cũng ngày càng cảm thấy khả năng đó là thật. Tính theo tuổi của Hà Hoa, quả thật cũng trạc tuổi Thẩm Yến.
Cô nhớ Thẩm Yến, dung mạo bình thường, tuy nuôi dạy trong nhà họ Thẩm nhiều năm, bề ngoài trông vẻ thanh nhã, nhưng những thói quen nhỏ chẳng giấu nổi sự thô tục.
Có mấy , Thịnh Ý thấy bà ngoáy mũi lau ngay đế giày, hoặc khi vệ sinh rửa tay cầm bánh bao ăn luôn…
Ngược , Hà Hoa, tuy sinh ở nông thôn nhưng chú ý đến vệ sinh, cử chỉ đoan trang, toát vẻ thanh cao trời sinh, một loại khí chất tự nhiên, khác với vẻ thanh nhã học đòi của Thẩm Yến.
Tuy trong lòng suy đoán, nhưng Thịnh Ý gì thêm mặt Thẩm Cố Thanh, tránh ảnh hưởng đến phán đoán của .
Còn Thẩm Cố Thanh lúc cũng rối bời, một thị trấn gọi điện cho ông nội.
Không gì, chỉ hai ngày , lão gia nhà họ Thẩm đích đến thôn Tiểu Ngưu.
Giáo sư Cốc thấy ông lớn tiếng mắng:
“Ngay cả con gái của em ruột mà cũng giữ nổi! Nếu Hà Hoa thật sự là con của em gái , thì với ông xong ! #@&*…”
Sau đó, ông mắng thêm mấy câu khó , khiến Thẩm lão gia vốn tuổi cao cũng ngẩng đầu nổi.
Trong lòng ông cũng đau đớn lắm. Nếu Hà Hoa thật sự là con gái Tiểu Liên thì ông chỉ là chồng tệ bạc, mà còn là một cha tồi.
Thế nên ông chẳng những cãi , mà trong lòng cũng thầm mắng giáo sư Cốc như khi.
Giáo sư Cốc thấy mắng mãi cũng hứng, liền im lặng.
Sau đó, hai cùng đến nhà thợ mộc Lý. Thợ mộc Lý giờ cũng quen , thậm chí khi thấy Thẩm lão gia xúc động đến chảy cả nước mũi, còn chu đáo đưa khăn tay cho ông.
Rời khỏi nhà thợ mộc Lý, Thẩm lão gia lập tức về.
Không còn cách nào khác, ông thực sự thể rời kinh thị lâu, chuyến còn lén trong đêm.
Trước khi rời , ông nắm tay trai :
“Anh, yên tâm, em nhất định sẽ điều tra cho lẽ.”
Giáo sư Cốc rõ năng lực của em trai, chỉ hừ lạnh một tiếng .
Sau vài ngày bình tĩnh , tâm trạng ông cũng nguôi ngoai. Ông bắt đầu tập trung việc chữa bệnh cho Phúc Mãn.
Dù Phúc Mãn là chắt của em gái , ông vẫn sẽ hết lòng cứu chữa.
Năm xưa, em gái ông vì căn bệnh mà qua đời, chuyện đó luôn là nỗi đau trong lòng ông. Giờ đây khi tìm phương pháp trị bệnh, nếu thể cứu Phúc Mãn, ông cũng xem như thể an lòng phần nào.
Giáo sư Cốc tìm Thịnh Ý để cùng thảo luận về tình trạng bệnh. lúc đó, ông Trịnh cũng đang khám ở phòng khám.
Trước khi điều chuyển, ông Trịnh cũng từng là giáo sư của đại học y Kinh Thị, hai vốn quen từ .
Thấy ông Trịnh, giáo sư Cốc vui vẻ chào hỏi cảm khái :
“Hóa Thịnh Ý là cháu ngoại của ông, chẳng trách đầu gặp thấy thiết như .”
Ông Trịnh xòa, vỗ vai ông:
“Ông vẫn cái tính nóng như xưa nhỉ? Có sửa tí nào ?”
Giáo sư Cốc hừ lạnh:
“Sửa gì mà sửa, tính thế , đổi.”
Ông Trịnh chỉ lắc đầu:
“Ông đúng là…”
Đợi hai vị lão nhân chuyện trò xong, Thịnh Ý mới về bệnh tình của Phúc Mãn.
Giáo sư Cốc cũng thu vẻ , nghiêm túc xem kỹ bệnh án.
Nhân lúc đó, Thịnh Ý trình bày phương án điều trị của .