Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 187: Gửi Thư

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:50:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Yến Yến vẫn chẳng rằng chán ghét. Cô còn ngây thơ tưởng rằng Thịnh Quốc Xương sẽ thương hại , oán hận Thịnh Ý .

 

Thịnh Quốc Xương trò chuyện với cô thêm dăm ba câu chuyện vụn vặt sắp xếp cho cô ngủ.

 

Trong nhà vốn chỗ trống, ông thể tùy tiện khỏi khu mỏ, còn Lục Yến Yến là con gái, cô cũng dám một lên thị trấn thuê nhà khách ở.

 

Không còn cách nào khác, Thịnh Quốc Xương đành bảo cô nhà .

 

“Yến Yến, con ngủ chung với Tiểu Hồng , hai đứa đắp chung một chăn. Tối nay bác tạm ghế .”

 

Mặt Lục Yến Yến lập tức cứng đờ, cô ngờ ngủ chung giường với Thịnh Thái Hồng.

 

Thái Hồng hừ khẽ một tiếng, nhưng cũng chẳng gì thêm.

 

Tối đó, Thái Hồng ngủ theo thói quen, cứ quấn chăn về phía , khiến Lục Yến Yến đến sáng dậy thì hắt sụt sịt, cảm lạnh.

 

Còn Thịnh Quốc Xương cả đêm ngủ ngủ, cũng sốt lên.

 

Sáng , Lục Yến Yến vẫn còn oán trách:

“Bác ơi, tối qua Tiểu Hồng kéo hết chăn về phía , con lạnh đến cảm mất .”

 

Thịnh Quốc Xương vì phát sốt nên mặt đỏ bừng, rõ cô gì.

 

Lục Yến Yến cam tâm, cố vẻ yếu ớt:

“Bác, bác cõng con khám , hồi nhỏ bác cũng cõng con như thế mà.”

 

Lúc , Lữ Diễm và Thịnh Thái Hồng đều đồng việc, trong nhà chỉ còn Thịnh Quốc Xương.

 

Nghe cô , ông chỉ thản nhiên đáp:

“Bác đang sốt, còn chút sức nào, con tự khám .”

 

Lục Yến Yến chịu , nước mắt lăn dài:

“Bác, bác thương con nữa ?”

 

Không còn cách nào khác, Thịnh Quốc Xương đành dìu cô sang chỗ Lưu quản sự.

 

“Lưu quản sự, phiền đưa con bé thị trấn khám bệnh giúp .”

 

Lưu quản sự thấy là bác của Thịnh Ý, cũng từ chối.

 

Vừa thấy đối phương nhận lời, Thịnh Quốc Xương liền lưng rời . Lục Yến Yến ngẩn , cảm thấy ông như đang tránh xa ?

 

Không thể nào, bác vẫn luôn thương nhất cơ mà.

 

Trước mặt ngoài, Lưu quản sự vốn nổi tiếng nghiêm khắc, Lục Yến Yến dám tỏ vẻ.

 

Tuy , cô vẫn cố hỏi:

“Chú, ba , Thịnh Quốc Lương họ… họ ?”

 

Nghe cô hỏi đến cha của Thịnh Ý, Lưu quản sự lập tức cảnh giác hơn vài phần.

 

chỉ là quản việc, chuyện đó rõ. Thôi, cô lên chiếc máy kéo , nó sẽ đưa cô huyện.”

 

Nói xong, ông xoay rời , việc trong tay còn một đống.

 

Lục Yến Yến dậm chân tức giận, bất đắc dĩ leo lên xe máy kéo.

 

Lăn lộn mất hai ngày, cô . hẳng thu tin tức gì, công toi cả.

 

Còn Lưu quản sự, thật ông về ngay mà đến bưu điện gửi cho Thịnh Ý một lá thư, kể chuyện Lục Yến Yến đến dò hỏi tung tích cha cô.

 

Bên phía Thịnh Quốc Xương, về đến cổng nhà, ông liền thấy một đàn ông dáng vẻ cao ráo, tuấn nhã như ngọc đang cửa.

 

“Cố Thanh, con đến đây?” Thịnh Quốc Xương nở nụ chân thành.

 

“Dạo con rảnh, nên ghé qua thăm . Bác, con qua bên nhà bác hai, thấy ai cả, trong nhà trống trơn.”

 

Thịnh Quốc Xương vỗ vai :

“Vào nhà chuyện . Nhà đó dọn , còn thì bác cũng . Con thể hỏi Lưu quản sự, chắc ông rõ hơn.”

 

Thẩm Cố Thanh thấy sắc mặt ông đỏ bừng, bèn lo lắng hỏi:

“Bác, bác bệnh ?”

 

“Bị sốt thôi, .”

 

Thẩm Cố Thanh cau mày, sốt là chuyện nghiêm trọng, chuyện nhỏ nhặt gì.

 

“Bác nghỉ , con ngoài mua t.h.u.ố.c cho bác.”

 

Nói , đợi Thịnh Quốc Xương phản ứng, lập tức chạy ngoài.

 

Chừng nửa tiếng , với t.h.u.ố.c trong tay. Thịnh Quốc Xương uống t.h.u.ố.c xong thì bắt đầu buồn ngủ. Thẩm Cố Thanh quấy rầy nữa, xách quà mang sang nhà họ Trịnh, nhưng cũng lâu, chỉ biếu quà rời .

 

Rảnh rỗi việc, liền đến nhà Lưu quản sự hỏi thăm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-187-gui-thu.html.]

Lưu quản sự thấy cũng đến hỏi chuyện về Thịnh Quốc Lương, ngẫm nghĩ một lát quyết định im lặng.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Thẩm Cố Thanh cùng Thịnh Ý đến đây, nhưng nghĩ đến việc Thịnh Ý gì với Thịnh Quốc Xương và nhà họ Trịnh, ông cũng tiện tiết lộ.

 

Thẩm Cố Thanh hỏi gì, nhưng cũng giận. Anh lên thị trấn, gọi mấy cú điện thoại, chẳng mấy chốc nắm tin tức.

 

Sau đó, khu mỏ, chờ Thịnh Quốc Xương tỉnh dậy, chuyện vài câu rời .

 

Huyện Hắc Sơn thị trấn cũng khá thuận tiện, nên khi Thẩm Cố Thanh tới nơi, mới chỉ hơn một giờ trưa.

 

Anh ghé nhà ăn quốc doanh ăn cơm, xe máy kéo về trấn Cát An.

 

Lúc , Thịnh Ý đang cùng Vương Bá Thiên và mấy khác chia hạt giống d.ư.ợ.c liệu.

 

Sáng nay hạt giống đó chuyển đến, Thịnh Ý lấy bưu kiện xong liền nhờ Lưu trưởng thôn gọi bốn tới.

 

Trong lòng bọn họ phấn khởi vô cùng, lứa hạt giống , mấy thôn của họ cũng còn sống chật vật như nữa.

 

Chia xong hạt giống, Thịnh Ý sang dặn dò với Lưu trưởng thôn vài câu, ngẩng đầu lên thấy một xuất hiện khiến cô sững .

 

“Cố Thanh, đến đây?”

 

Thẩm Cố Thanh mỉm , khí chất cả thanh nhã, phong thái tựa như ngoài bụi trần.

 

đến thăm chú Thịnh và dì Trịnh một chút.”

 

Trong lòng Thịnh Ý khẽ ấm lên. Với phận hiện giờ của ba cô, Thẩm Cố Thanh vẫn còn nhớ tới họ, thật sự là điều hiếm .

 

Người , hoạn nạn mới thấy chân tình, những bạn bè thiết của cha cô, khi họ gặp chuyện, thậm chí một ai nổi một lá thư, chỉ Thẩm Cố Thanh và , Tô Tú Lan là vẫn luôn quan tâm, hỏi han thật lòng.

 

Thịnh Ý lặng lẽ ghi nhớ ân tình trong tim.

 

“Vừa xong việc, để đưa qua đó.”

 

Thẩm Cố Thanh tất nhiên vui vẻ đồng ý.

 

Ban ngày, Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục đều , Thịnh Ý vốn cũng định đến chuồng bò giờ .

 

Mấy nhà Thịnh Quốc Lương đưa xuống cải tạo nên công việc nặng hơn bình thường, chung với dân trong thôn.

 

Thịnh Ý nhớ hôm nay họ phân công gánh nước cho phòng d.ư.ợ.c liệu ở miệng giếng núi.

 

Hai trò chuyện , quả nhiên thấy nhóm ở đó.

 

Trịnh Thục, bà ngoại Trịnh và Lục Văn Phương đang kéo nước lên từ giếng, còn Thịnh Quốc Lương và Tiêu Lượng thì gánh nước đem đến phòng d.ư.ợ.c liệu. Ông ngoại Trịnh tuổi cao, chỉ một chuyến là nghỉ.

 

Thấy Thịnh Ý dẫn Thẩm Cố Thanh đến, ai nấy đều mừng rỡ.

 

“Cố Thanh đến !”

 

Thẩm Cố Thanh mỉm :

“Chú Thịnh, dì Trịnh, ông bà, dạo con nghỉ phép nên ghé qua thăm . Hôm nhà con gửi thư, dặn con họ gửi lời hỏi thăm.”

 

Thịnh Quốc Lương rạng rỡ:

“Ở đây thứ đều , nhờ phúc của Tiểu Ý cả, so với ở khu mỏ thì đỡ hơn nhiều lắm.”

 

Mọi chuyện một lúc, Thịnh Ý mới nhớ là Lục Văn Phương và chồng bà từng gặp Thẩm Cố Thanh, liền vội giới thiệu:

 

“Cô, đây là Thẩm Cố Thanh, Cố Thanh, đây là cô Lục và dượng Tiêu.”

 

Thẩm Cố Thanh lễ phép chào hỏi từng .

 

Lục Văn Phương lau tay áo, nở nụ tươi rói, đứa nhỏ đúng là phong độ, dáng vẻ cũng tuấn tú, chẳng hề kém cạnh gì Tiểu Ý nhà cô.

 

“Tiểu Cố , theo lẽ thì đầu gặp mặt, cô lì xì cho con một chút, chỉ tiếc là giờ cảnh cô chẳng cho phép, đành chịu thôi.”

 

xong, ngượng ngùng.

 

Thẩm Cố Thanh khẽ nâng hộp quà trong tay, lễ độ đáp:

“Cô quá lời . Con là hậu bối, chỉ mang theo chút quà mọn, mong cô đừng chê.”

 

Trong lòng cũng thầm thấy may mắn, may mà lúc mua chuẩn nhiều quà, nếu thì hôm nay đúng là đủ chia.

 

Hai bên khách sáo vài câu, Thịnh Ý liền đưa Thẩm Cố Thanh .

 

Trước khi , còn để quà trong chuồng bò cho họ.

 

Buổi chiều, vì Thịnh Ý rảnh rỗi, Thẩm Cố Thanh liền trong phòng khám cùng cô trò chuyện.

 

Tối đến, lên thị trấn thuê phòng trong nhà khách.

 

Lúc Thịnh Ý sang nhà bác Hoa ăn cơm, cô tiện nhắc đến chuyện Thẩm Cố Thanh.

 

Khi tới, cũng mang quà biếu cho nhà bác Hoa, nên Thịnh Ý kể luôn.

 

Nghe Thẩm Cố Thanh đến, trong đầu Chu Hồng lập tức hiện lên hình ảnh tuấn tú, nho nhã , tim cô bỗng đập mạnh một nhịp.

Loading...