Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 184: Nghi Ngờ Của Chu Tú Văn
Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:51:51
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, Hà Xuân Yến đến nhà khách , nhưng cô ngay mà đợi Lục Kiến Nghiệp ở bên ngoài.
Cô đó đợi suốt ba tiếng đồng hồ, mà vẫn xuất hiện.
Hà Xuân Yến bắt đầu thất vọng, cô dậy, phủi bụi quần áo, định về thôn Tiểu Ngưu.
Vừa hai bước thì bắt gặp Lục Kiến Nghiệp từ đằng xa tới.
Ánh mắt hai chạm , cái nóng rực khiến cả hai đều lảng nơi khác.
Lục Kiến Nghiệp lời nào, thẳng trong nhà khách, thuê một phòng. Năm phút , ông bước , khi ngang qua Hà Xuân Yến thì nhỏ cho cô phòng.
Nhà khách trong trấn quản lý cũng nghiêm, Hà Xuân Yến thừa lúc đông , len lỏi trong.
Cô thuận lợi tìm căn phòng .
Hai cùng ở trong một gian phòng nhỏ, Hà Xuân Yến là chủ động. Chẳng mấy chốc, hai khúc củi khô bốc lên ngọn lửa mãnh liệt.
Sau đó, Lục Kiến Nghiệp vật giường, vẻ mặt thỏa mãn.
Hà Xuân Yến thật quá táo bạo, ông từng gặp phụ nữ nào như thế. Những gì cô , những gì cô đều khiến ông say mê dứt.
Cả hai nhiều lời. Khi Hà Xuân Yến dậy định rời , Lục Kiến Nghiệp rút hai tờ mười đồng đưa cho cô .
Cô gì, chỉ nhạt, nhận lấy nhét túi áo.
Thấy cô thật sự , Lục Kiến Nghiệp chút nỡ. Nếu cơ thể còn như , lẽ ông để cô rời nhanh như .
Hà Xuân Yến khẽ , giọng như mật: “Lần em vẫn sẽ đợi .”
Một câu khiến tim Lục Kiến Nghiệp như lửa thiêu. Ông cố gắng kiềm chế cảm xúc, đáp khẽ: “Được.”
Nhận lời hứa, Hà Xuân Yến thản nhiên rời .
Buổi tối, Thịnh Ý ăn cơm xong thì mang đồ ăn đến chuồng bò thăm cha . Nơi đó tuy dọn sạch, nhưng mùi hăng vẫn còn nặng.
Thịnh Ý bàn với Lưu trưởng thôn chờ bào chế xong đợt d.ư.ợ.c liệu cuối cùng, ban đêm sẽ để Thịnh Quốc Lương và hai già sang tạm ở đó. Dù khi bào chế xong, phòng t.h.u.ố.c cũng sẽ trống.
Còn Lục Văn Phương cùng chồng thì thể dọn sang chỗ phòng khám cũ ở tạm.
Thịnh Ý mang theo chút đồ ăn cho bốn , chia một phần ba khẩu phần lương thực mà bệnh viện huyện phát xuống cho Lục Văn Phương.
Cô trò chuyện với họ một lúc, ngờ thời gian trôi nhanh, bên ngoài trời tối.
Thịnh Quốc Lương ngoài, giục con gái về sớm, Thịnh Ý lúc mới chợt nhớ , liền vội vã về khu thanh niên trí thức.
Khi ngang qua con hẻm vốn xảy tai nạn, cô thấy tiếng .
“Bảo cô chiều hai giờ đợi trong phòng, cô hả?”
Giọng nam trầm thấp đầy oán trách.
“Em… việc gấp, nên chậm.” Giọng Hà Xuân Yến run run đáp.
Thịnh Ý: “…”
Cô lập tức tăng tốc, coi như thấy gì, vội vã rời khỏi con hẻm đó.
Về đến ký túc xá, hai bạn cùng phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-184-nghi-ngo-cua-chu-tu-van.html.]
Thịnh Ý nhẹ tay cởi áo khoác, quần ngoài, đó xuống giường. Tấm ván giường phát tiếng kẽo kẹt, khiến Tiền Kiều Kiều khó chịu hừ một tiếng.
Cảm thấy , Thịnh Ý càng cẩn thận hơn. Phòng bên cạnh gần như thiện, cô tính sáng mai sẽ dọn sang ở.
Sáng hôm , khi Thịnh Ý tỉnh dậy, Hà Xuân Yến vẫn còn cuộn chăn ngủ say. Ánh mắt Thịnh Ý vô tình liếc qua, nhanh chóng rời .
Ăn sáng xong, cô nhờ khiêng giường sang phòng mới.
Trước đó cô dọn gần hết đồ sang đó, giờ , căn phòng khá gọn gàng, sạch sẽ.
Đây là dạng một phòng một sảnh, chỉ là ranh giới rõ ràng.
Mở cửa , bên trái gần cửa sổ là khu rửa mặt, chiếc chum lớn mà cô nhận từ bác Hoa đặt ở góc tường, bên cạnh là giá để chậu rửa.
Nhìn sang , gần cửa sổ bên là chiếc bàn nhỏ, hiện đặt đầy các loại đồ ăn vặt, nhưng chiếc bàn , cô dự tính sẽ dời sang chỗ khác, vài hôm nữa cô định nhờ thợ mộc Lý đóng riêng cho một chiếc mới đặt ở vị trí đó.
Đợi đến mùa xuân, cô trồng vài chậu hoa nhỏ ở đây, khi chỉ cần mở khung cửa sổ gỗ chạm hoa , ánh nắng sẽ rọi , cô thể dài bàn, những việc thích, thật yên bình và đẽ.
Hai bên phòng cô bố trí thành từng khu riêng biệt. Đi sâu bên trong, Thịnh Ý nhờ thợ mộc Lý chạm khắc giúp một tấm bình phong hoa văn rỗng.
Cô nhờ đặt bình phong ở bên trái, khéo che chiếc giường ngủ.
Còn phía bên , sát tường, cô để một chiếc tủ quần áo. Bên tủ vẫn còn trống một , Thịnh Ý dự định sẽ đặt thêm một chiếc bàn nhỏ ở đó, đúng ngay cạnh cửa sổ.
Sau khi kiểm tra bộ căn phòng, thấy chỗ nào cũng gọn gàng, cô liền đóng cửa sổ , khóa cửa rời .
Tại Sở Thành, nhà họ Lục, Lục Kiến Nghiệp xe suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi mới về đến nhà.
Chu Tú Văn dạo thất nghiệp, ở nhà rảnh rỗi. Thấy ông về muộn như , bà vui, càu nhàu:
“Ông gì mà giờ mới mò về? Tuy là chúng chơi em gái ông một vố, nhưng ông cũng cần qua với nó thường xuyên thế chứ. Nó mới xảy chuyện mấy ngày mà ông thứ hai !”
Lục Kiến Nghiệp chột , đặt đồ xuống, đưa tay bóp vai cho bà .
“ cũng thấy áy náy thôi. Với … tiện thể qua thăm Tiểu Ý. Chuyện đó vốn cũng là do chúng bàn , đưa nhà Lục Văn Phương sang chỗ đó ở, chẳng để cớ tiếp cận với Tiểu Ý .”
Chu Tú Văn đến đây, tức quá, đập tay ông mấy cái, nhưng Lục Kiến Nghiệp hiểu ý, vẫn thao thao giải thích.
Tửu Lâu Của Dạ
Mãi đến khi Lục Yến Yến mặt mày u ám xuống cầu thang, ông mới kịp ngậm miệng.
Trong lòng Yến Yến tức đến nghiến răng. Cô cha giờ còn coi trọng nữa, mà dồn hết tâm tư về phía Thịnh Ý, nhưng dù nữa, cô cũng là con ruột của họ, cha cô thể đem sự quan tâm vốn thuộc về cô chia cho khác?
Lòng ghen ghét khiến Yến Yến càng thêm bực bội. Trước đó cô gửi thư cho nhân vật lớn mà vẫn nhận hồi âm. Sau cho dò hỏi, kết quả khiến cô c.h.ế.t lặng, vị cấp hạ bệ, giờ đày về một ngôi làng hẻo lánh ở tỉnh Hắc.
Lục Yến Yến gần như sụp đổ. Không còn chỗ dựa , cô còn cách nào khiến cả nhà Thịnh Quốc Lương biến mất dấu vết nữa chứ?
Thấy con gái sắc mặt khó coi, Chu Tú Văn khẽ huých chồng, vội lên tiếng dỗ dành:
“Yến Yến, đừng nghĩ nhiều. Ba con chỉ thương hại Thịnh Ý thôi, tiện thể ghé qua thăm nó.”
Lục Yến Yến hồn, cố nặn nụ miễn cưỡng:
“Mẹ, con hiểu mà. Dù chị cũng là con của bố , hai đối xử với chị, con còn vui nữa là.”
Chu Tú Văn nét mặt cô , thấy gì giả tạo thì nhẹ nhõm thở phào, con gái vẫn là đứa ngoan hiền như xưa, nhưng trong lòng Lục Yến Yến thật đúng là nghĩ , chỉ là theo cách khác. Cô thông suốt , nếu ai thể khiến nhà họ Thịnh biến mất, thì cô sẽ đổi cách lấy lòng họ.
Tính toán thời gian, cùng lắm một năm nữa, nhà họ Thịnh sẽ trở về thủ đô. Nếu cô thể chiếm cảm tình của họ, khéo léo xúi cha đối xử với Thịnh Ý, thì đến lúc đó, thứ sẽ như , Thịnh Ý nhà họ Lục nuôi, còn cô nhà họ Thịnh bao bọc, đôi bên đều vui vẻ, chẳng quá ?
Lục Yến Yến tính sẵn, sáng mai sẽ Hắc Sơn thăm vợ chồng nhà họ Thịnh.
Cô đang chìm trong suy nghĩ của thì Chu Tú Văn bỗng nghiêng đầu, chậm rãi:
“Kiến Nghiệp, cái vết đỏ đỏ cổ áo ông là gì ?”
Chu Tú Văn nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ chằm chằm chồng .