Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 173: Tiền Kiều Kiều Lại Gây Chuyện

Cập nhật lúc: 2025-11-22 12:01:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Ý nhà bác Hoa, lúc Lưu trưởng thôn việc nên về ăn trưa, cô cũng tiện nhắc chuyện ban nãy, ăn xong thì vội về phòng.

 

Với kiểu như cô gái , cô thật sự chẳng yên tâm chút nào.

 

Quả nhiên, bước phòng, Thịnh Ý liền phát hiện bánh quy và bột mạch nha của động đến.

 

Cô tức đến sôi máu, chỉ đống bánh quy, giọng gằn từng chữ:

“Ai cho phép cô động đồ của hả?”

 

Cô gái tỏ vẻ đáng thương, nhỏ:

mà... đói quá. Ở nhà vẫn ăn tùy thích mà.”

 

Thịnh Ý thật sự cạn lời.

 

bây giờ cô ở nhà, cô đang lao động ở nông thôn, hả?”

 

Cô gái mím môi, uất ức:

“Sao cô hung dữ với thế, chúng đều là thanh niên trí thức lao động, ai cũng khổ cả. chỉ ăn vài cái bánh quy thôi, sai ở ?”

 

Thịnh Ý thấy cô cố tình giả vờ ngây ngô, chẳng buồn tranh cãi nữa.

 

“Đền tiền. Bánh quy năm mươi, bột mạch nha sáu mươi.”

 

“Cái gì cơ? Cô thấy ngại khi ? Chút đồ vớ vẩn đó mà đòi trả từng tiền? Với chỉ ăn một ít thôi, ăn hết , cùng lắm trả cô năm đồng.”

 

Nói xong, cô còn định rút tiền.

 

Thịnh Ý lạnh lùng chỉ tay bàn:

Tửu Lâu Của Dạ

“Cô chỉ ăn vài cái, đúng, nhưng cô rơi nửa gói xuống đất . Còn bột mạch nha, cô đổ cả lên bàn. Giờ hai thứ đó cũng chẳng ăn nữa. Trả tiền .”

 

Thấy Thịnh Ý ý nhượng bộ, cô tức đến dậm chân, chạy sân, gào lên:

 

“Anh Chí Hải! Có bắt nạt em!”

 

Thịnh Ý cũng theo , khoanh tay ngực, tựa khung cửa, ánh mắt lạnh nhạt cảnh cô bày trò.

 

xem thử, cô gái thể diễn đến mức nào.

 

Quả nhiên, chờ một lúc lâu mà Lâm Chí Hải vẫn , cô bắt đầu chán nản, định bỏ cuộc.

 

lúc đó, Lâm Chí Hải cùng mấy thanh niên trí thức khác tan về.

 

Vừa thấy Tiền Kiều Kiều trong sân, liền cau mày:

“Sao cô ở đây?”

 

Tiền Kiều Kiều thấy xuất hiện thì lập tức tỏ đáng thương vô cùng, chạy đến lao lòng , nhưng Lâm Chí Hải né sang một bên.

 

Trong mắt cô lóe lên một tia bất mãn, song giọng vẫn mềm mại:

“Anh Chí Hải, cô bắt nạt em.”

 

Lâm Chí Hải liếc Thịnh Ý, Tiền Kiều Kiều:

“Cô gì khiến Thịnh Ý tức giận hả?”

 

Tiền Kiều Kiều kinh ngạc mở to mắt, tin cô tin phụ nữ ?

 

“Anh Chí Hải, tin em!”

 

Thịnh Ý thấy hai mãi xong, liền ngắt lời:

“Cô tự tiện ăn bánh quy và bột mạch nha của , còn đổ hết lên bàn và xuống đất.”

 

Tiền Kiều Kiều trừng mắt Thịnh Ý một cái đầy căm ghét, đó sang với vẻ tội nghiệp:

“Anh Chí Hải, em cố ý mà. Cô đòi em đền một trăm mười đồng! Em nhiều tiền như thế.”

 

Lâm Chí Hải nhíu mày, giọng nghiêm nghị:

“Cô quá đáng !”

 

Nghe câu , Tiền Kiều Kiều đắc ý Thịnh Ý, bắt chước giọng :

“Nghe , cô quá đáng đấy!”

 

Thịnh Ý chẳng buồn phản ứng, chỉ lạnh lùng thẳng Lâm Chí Hải, trong lòng nghĩ nếu dám bênh Tiền Kiều Kiều, cô sẽ thẳng cho nhẽ, nhưng ngờ ngay đó Lâm Chí Hải tiếp:

“Tiền Kiều Kiều, cô đấy. Mau trả tiền cho Thịnh Ý .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-173-tien-kieu-kieu-lai-gay-chuyen.html.]

 

Tiền Kiều Kiều sững , tin nổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ ấm ức.

 

Một thanh niên trí thức bên cạnh thấy cô tội nghiệp quá, nhịn :

“Đền thì đền thôi, nhưng… cần đến một trăm mười đồng ?”

 

Vừa câu , mấy thanh niên trí thức khác cũng đồng loạt sang Thịnh Ý, trong ánh mắt ai nấy đều chút nghi ngờ, dường như họ cũng cảm thấy cô đòi giá quá cao.

 

Thịnh Ý chẳng buồn giải thích nhiều, cô trở phòng, đem gói bánh quy và hộp mạch nha .

 

Lâm Chí Hải bước tới, nhận lấy hai món đồ xem kỹ.

 

Đều là hàng cao cấp, dù ở cửa hàng bách hóa lớn Kinh thị cũng khó mà mua .

 

Anh trầm giọng :

“Không sai , đúng thì Thịnh Ý còn lấy rẻ đấy.”

 

Mấy thanh niên trí thức liếc , ngạc nhiên Thịnh Ý, rõ ràng ngờ cô ăn đồ đắt đỏ như thế.

 

Tiền Kiều Kiều nghẹn lời. Gia cảnh của Lâm Chí Hải vốn khá, ngay cả cũng cho rằng đáng giá như thì chắc chắn là thật .

 

Chuyện đến nước , Tiền Kiều Kiều chỉ còn cách miễn cưỡng móc tiền .

 

Tổng cộng một trăm mười đồng, cô chớp mắt mà đưa cho Thịnh Ý.

 

Những thanh niên trí thức xung quanh thấy cô giàu như , đều âm thầm liếc .

 

Tiền Kiều Kiều trả tiền xong, chẳng phòng nữa, dứt khoát ngoài lang thang khắp làng.

 

Hai nam thanh niên khác liếc cũng nối gót theo .

 

Lâm Chí Hải thì mặt cô xin :

“Kiều Kiều lẽ chiều hư , Thịnh Ý, thật xin .”

 

Thịnh Ý vốn còn thắc mắc Lâm Chí Hải với Tiền Kiều Kiều quen thế nào, nghĩ một lát đoán chắc là liên quan đến Tiền Phương gì đó, nhưng cô hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái trở về phòng. Dù Tiền Kiều Kiều trả tiền, những món đó coi như thuộc về cô .

 

Nghĩ đến việc chỉ ăn một bữa cơm mà đồ động , Thịnh Ý khẽ nhíu mày. Hay là cô nên dọn hết đồ sang căn phòng trống bên cạnh, chỉ để giường bên thôi?

 

Chờ đến khi ngủ cùng thì chuyển giường qua cũng .

 

Nghĩ , Thịnh Ý lập tức nhờ mấy trong làng giúp chuyển mấy món đồ lớn sang, mấy món nhỏ thì cô tự tay dọn dần.

 

Những giúp dọn đều cô trả hai hào, ai nấy vui vẻ về.

 

Chiều đó, Tiền Kiều Kiều , thấy phòng trống trơn thì bĩu môi, hỏi thăm mới , hóa Thịnh Ý dọn hết sang căn bên cạnh.

 

Nghe xong, trong lòng cô khó chịu vô cùng, Thịnh Ý đúng là keo kiệt. Rõ ràng cô trả tiền , ăn tí đồ thôi, đáng ?

 

Bực bội trong lòng, Tiền Kiều Kiều liền sang căn phòng mới của Thịnh Ý định xem thử. Vừa tới cửa thì phát hiện cửa khóa.

 

nhíu mày, cái khu nhà thanh niên trí thức chẳng lẽ là của một Thịnh Ý ? Sao cô thì ở?

 

Tiền Kiều Kiều quan sát kỹ, phát hiện căn phòng mới tinh, dường như xây xong.

 

ghé sát cửa sổ , lờ mờ thấy bên trong cũng sạch sẽ sáng sủa.

 

Mắt cô đảo nhanh, đúng là lúc mới đến dại thật, so sánh phòng ốc kỹ càng, để sắp xếp cho ở bừa, nhưng bây giờ vẫn muộn. Tiền Kiều Kiều thảnh thơi tìm Lưu trưởng thôn, định chuyện đổi phòng.

 

Còn Thịnh Ý lúc đang khám bệnh ở phòng y tế, bỗng thấy mũi ngứa ngứa, chẳng bao lâu thì hắt liền mấy cái.

 

May mà chỉ còn một bệnh nhân cuối cùng, liền lo lắng :

“Bác sĩ Thịnh, cô đừng việc quá sức, sức khỏe quan trọng hơn.”

 

Thịnh Ý xoa xoa sống mũi nhức mỏi, nhẹ:

“Không , thím ạ. Đây là t.h.u.ố.c của thím, sáng tối uống một , liên tục một tuần sẽ khỏi.”

 

Khám xong bệnh nhân cuối, cô như thường lệ sang nhà bác Hoa ăn cơm mới về khu nhà thanh niên trí thức.

 

Vừa bước sân, Thịnh Ý lập tức thấy đang loay hoay cửa căn phòng mới của .

 

Tim cô giật thót, vội quát lên:

“Cô là ai? Cô đang phòng của !”

Loading...