Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 114.2
Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:47:06
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn định thèm bắt chuyện, nhưng thấy Thịnh Ý năng ung dung, lễ độ, gương mặt ông cũng giãn đôi phần.
Dù thái độ hẳn là ôn hòa, nhưng so với khi đối mặt Lục Yến Yến thì quả thật khác một trời một vực.
“Được lắm, ăn đàng hoàng, tuổi trẻ nên như .”
Hiếm khi giáo sư Cốc khen một câu.
Khách khứa xung quanh đều kinh ngạc, chẳng lẽ ông Cốc nhập ? Hay là tuổi già hồ đồ, chỉ thích mấy cô gái xinh ?
Ánh mắt khác , chẳng ai đoán khác đang nghĩ gì.
Lục Yến Yến tức đến nghiến răng, tại chứ? Rốt cuộc tại !
Ông già đối với thì mắng c.h.ử.i tiếc lời, còn với Thịnh Ý khen ngợi? Chẳng là trọng sắc khinh !
Thịnh Ý nào suy nghĩ của , chỉ khẽ mỉm :
“Cảm ơn giáo sư Cốc khen.”
Bà Giang ngờ con tiện nhân khen, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Lão Cốc, ông , con bé Thịnh Ý lòng lắm, gặp nó, mấy trai trẻ vây quanh thích nó đó.”
Bà bằng vẻ mặt hiền lành, nhưng ai kỹ cũng hiểu ngầm ý khác.
Mấy trai vây quanh, chẳng là lẳng lơ ong bướm ?
Mà bà Giang đặt điều thì cũng khó, địa vị của bà cao như thế, tự dưng bịa chuyện hại một cô gái nhỏ?
Thế nên, ánh mắt Thịnh Ý của nhiều lập tức đổi khác, xen lẫn sự thiện cảm.
Trong lòng bà Giang đắc ý vô cùng, đây mới là hiệu quả bà .
Bà tin đến nước , lão Cốc còn nổi giận, nhất là mắng cho Thịnh Ý một trận tơi bời.
Trong đám đông, Thẩm Yến tức đến run rẩy, một đàn bà lẳng lơ như thế, xứng bước nhà Thẩm? Về nhà nhất định rõ với cả nhà, để họ con đàn bà trơ trẽn đến mức nào.
lúc đều cho rằng giáo sư Cốc sẽ nổi giận, mắng Thịnh Ý một trận, ông lên tiếng:
“Người trẻ nên giữ chừng mực, cháu vẫn còn trẻ, cần vội kết hôn. Nếu thực sự sốt ruột, một bạn già, cháu trai của ông cũng , thể giới thiệu cho cháu.”
Mọi : “…”
Xong ? Đây vẫn còn là giáo sư Cốc chứ?
Chẳng ông luôn mắng mỏ như sấm, hôm nay kết thúc nhẹ nhàng thế ?
Đám vây quanh đều ngơ ngác, chẳng lẽ giáo sư Cốc già , còn thích nổi giận nữa?
Tửu Lâu Của Dạ
Thế là bạo gan hỏi:
“Giáo sư Cốc, cháu cũng đối tượng, ngài thể giới thiệu cho cháu một ?”
Giáo sư Cốc lập tức mắng xối xả:
“Cậu cha ? Lại bắt một lão già như giúp tìm đối tượng cho ? Lương tâm ch.ó tha mất , đầu óc hồ đồ phân biệt nổi nữa? Có cần tát cho hai cái tỉnh táo …!”
Ông mắng liền một mạch suốt mười phút, hai mắt trống rỗng, ngây dại trở về cạnh đồng bọn.
Hu hu hu… Từ nay về thề bao giờ dám chim đầu đàn nữa.
Những khác càng sợ tới mức chỉ hận thể rúc đầu cạp quần để trốn.
Xác nhận , giáo sư Cốc vẫn là vị giáo sư hung hãn đó, thể chọc , tuyệt đối thể.
Ngay cả Thịnh Ý cũng vô cùng kinh ngạc. Nửa ngày mới kịp hồn, vội đáp:
“Không cần ạ, giáo sư Cốc. Cháu nghĩ tuổi hết nên chuyên tâm cho sự nghiệp, đó mới tính đến chuyện gia đình.”
Câu trả lời của Thịnh Ý khiến giáo sư Cốc hài lòng, ông gật đầu, cũng nảy hứng thú trò chuyện với cô.
“Hiện giờ cháy nghề gì?”
“Giáo sư Cốc, cháu cũng như ngài, học y khoa.”
Nghe , giáo sư Cốc càng bất ngờ.
Ông nhịn bèn kiểm tra vài kiến thức cơ bản, Thịnh Ý trả lời ngay cần nghĩ, đáp án chính xác.
Ông hỏi tiếp mấy vấn đề khó hơn, Thịnh Ý cũng giải thích rành mạch, đầu đuôi rõ ràng.
Lúc Giáo sư Cốc thật sự hứng, cùng Thịnh Ý bàn luận mấy vấn đề nan giải trong y học. Thịnh Ý chỉ suy nghĩ đưa câu trả lời của .
Giáo sư Cốc liên tục gật gù: Cô gái quả thật tồi. Cử chỉ điềm đạm, tri thức y học cũng quan điểm riêng.
Trong lòng ông thực sự yêu thích cô bé .
Nếu nhận cô tử thì bao, chỉ tiếc là đối phương chịu bái ông, một lão già chính vợ con chán ghét thầy .
Suy tính , ông vẫn quyết định thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-114-2.html.]
Ông đưa cho Thịnh Ý một mẩu giấy ghi điện thoại và địa chỉ:
“Con gái, chuyện gì thì gọi cho ông. Ông đây.”
Nói xong, giáo sư Cốc rời khỏi Giang gia.
Bà Giang vốn mời ông tới để mắng c.h.ử.i Thịnh Ý, kết quả chẳng những thành, mà còn để con tiện nhân chiếm hết hào quang.
Bà tức đến suýt phát điên.
Thôi thì cũng , dù ở cũng chỉ thêm chướng mắt.
May mà bà chuẩn nước cờ , tối nay nhất định khiến Thịnh Ý bại danh liệt.
Lão gia họ Mạnh cũng xuất y khoa, chỉ là ông thiên về Tây y, ít am hiểu Đông y, nhưng dù , ông vẫn Thịnh Ý quả thật bản lĩnh.
Xem coi thường cô , nếu thì đừng trách tay hủy hoại. Một kẻ đe dọa đến cháu gái , tuyệt đối thể để tồn tại.
Nghĩ thế, ông liền ghé tai sai vặt dặn dò vài câu, lập tức đưa ông rời .
Mạnh Gia Tuyết cũng cực kỳ khó chịu việc Thịnh Ý nổi bật, cô luôn tìm cơ hội gỡ gạc .
Bà Giang tất nhiên tính toán riêng. Bà dẫn tới một thanh niên ăn vận bóng bẩy, vẻ đạo mạo, giới thiệu với Thịnh Ý:
“Thịnh Ý, đây là con trai út nhà họ Vương, tuổi các cháu cũng xấp xỉ, quen cũng . Hơn nữa, chẳng cháu giỏi khoản lắm ?”
Nói xong, bà bỏ .
Khách khứa bên cạnh thấy Thịnh Ý chung với tay công tử ăn chơi khét tiếng ở Kinh thị, ai nấy đều cau mày.
Có vẻ đúng như bà Giang , Thịnh Ý quả là cô gái chẳng giữ .
Lục Yến Yến nghĩ khác. Cô nhiều về thanh niên họ Vương , chỉ vẻ ngoài bóng bẩy, tưởng rằng bà Giang cố tình mai mối cho Thịnh Ý.
Nếu bà Giang luôn giữ cô bên cạnh, khi cô chạy qua phá hỏng .
Thịnh Ý dựa cái gì dễ dàng kết giao với Kinh thị?
Là trọng sinh, cô hiểu rõ Kinh thị sẽ thế nào. Nghĩ đến cảnh Thịnh Ý tương lai , cô tức nghẹn đến đau thắt ngực.
Thịnh Ý nào Lục Yến Yến đang ganh tị. Nếu , cô còn ước gì thật sự trò chuyện với họ Vương cho cô tức c.h.ế.t.
“Đồng chí Thịnh Ý, cô gì?”
Thịnh Ý thản nhiên đáp:
“Bởi vì hôi miệng.”
Thanh niên họ Vương lập tức câm như hến.
Tai Thịnh Ý yên tĩnh hẳn, cô mượn cớ vệ sinh lặng lẽ chuồn mất.
Thấy Thịnh Ý rời , bà Giang lập tức trao ánh mắt hiệu cho giúp việc bên cạnh, lập tức hiểu ý, bắt tay chuẩn .
Trong lúc Thịnh Ý mặt, bà Giang liền sức tiến cử Lục Yến Yến mặt lão gia họ Mạnh :
“Mạnh lão gia, y thuật của Yến Yến cũng khá, tin thì ông thử hỏi xem.”
Mạnh lão gia nào hứng kiểm tra một cô gái trẻ, ông chỉ xã giao khen ngợi vài câu cho phép, coi như nể mặt bà Giang.
Không ngờ trong đám khách một quen thị trưởng Vương, chợt tỉnh ngộ:
“Hóa cô chính là tiểu thư nhà họ Lục ở Sở Thành mà lão Vương từng nhắc tới? Nghe y thuật cô giỏi, còn hỗ trợ ca phẫu thuật cho ông Giang nữa.”
Người đó chỉ phong thanh, thị trưởng Vương tới Thịnh Ý. Ông thấy Lục Yến Yến cận với bà Giang, đúng là nhà họ Lục ở Sở Thành, nên lầm tưởng.
Bà Giang đương nhiên ông nhầm, nhưng cũng chẳng buồn đính chính, chỉ mập mờ:
“Yến Yến, ông con ?”
Lục Yến Yến hiểu rõ nhắc tới Thịnh Ý. Nếu Thịnh Ý mặt, cô nào dám nhận bừa, nhưng đúng lúc Thịnh Ý ở đây, cô cho rằng đây là cơ hội trời cho.
“ , là con gái nhà họ Lục ở Sở Thành.”
Cô khôn ngoan chỉ là con gái nhà họ Lục ở Sở Thành, trực tiếp khẳng định là mà thị trưởng Vương nhắc đến.
Thế nhưng trong tai , lời chẳng khác nào thừa nhận.
Ca phẫu thuật vốn là ca khó nhất cả nước, giá trị tham khảo to lớn. Bác sĩ chính là Mạnh Cẩn Chu, vài hôm nữa sẽ tới Kinh thị báo cáo, còn phụ trách gây mê cho Thẩm lão gia, tất nhiên cũng xuất hiện.
Không trách Lục Yến Yến từ Sở Thành đến Kinh thị lúc , thì là để báo cáo công tác.
Mọi lập tức vây quanh khen ngợi, ngay cả Mạnh lão gia cũng đổi thái độ.
Ngay từ đầu, Thịnh Ý rõ Lục Yến Yến trơ trẽn nhận công lao, chỉ là cô khuất, nên Lục Yến Yến thấy.
Cô chẳng vội vạch trần, chỉ bình thản Lục Yến Yến tự đào hố chôn .
Lục Yến Yến vô cùng hưởng thụ cảm giác tung hô, thậm chí còn tự ảo tưởng rằng thật sự từng gây mê cho ông Giang, thấy Thịnh Ý tiến , cô còn cố ý ném cho một ánh mắt khiêu khích.