Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 114.1: Giáo Sư Cốc

Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:46:40
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa tiệc diễn nửa chừng thì một nhân vật lớn mới chậm rãi tới.

 

Đó chính là giáo sư Cốc của đại học y Kinh thị.

 

“Ông Cốc, cuối cùng ông cũng đến , còn tưởng ông sẽ tới nữa đấy.” Bà Giang niềm nở tiến lên nghênh đón.

 

Phải rằng, tính khí của giáo sư Cốc vốn cổ quái, ngay cả mặt mũi của lão thiên vương ông cũng chẳng nể. Việc ông chịu đến hôm nay, đối với bà Giang đúng là một niềm vui ngoài dự kiến.

 

Dù bà Giang nhiệt tình thế nào nữa, giáo sư Cốc cũng chẳng thèm liếc bà lấy một cái.

 

Bà Giang hiểu rõ tính ông, trong lòng cũng giận, bởi lẽ tiết mục chính tối nay vẫn dựa ông.

 

Giáo sư Cốc vốn một hậu bối rằng, ở Sở Thành một cô gái nhỏ họ Lục, tuổi còn trẻ mà y thuật phi phàm.

 

Nghe đồn cô cũng đến Giang gia , nên ông mới chịu nể mặt mà bước tới.

 

Người bên cạnh thấy thái độ của ông như thì vô cùng kinh ngạc.

 

“Người là ai, dám đối với bà Giang bằng thái độ đó?”

 

“Đến mà ông cũng ? Ông chính là giáo sư Cốc.”

 

“Chẳng lẽ là vị giáo sư Cốc, xuất ba đời bần nông, tự phấn đấu thành giáo sư, từ đến nay từng nể mặt ai đó ? Thảo nào!”

 

Giáo sư Cốc là chính trực, cổ hủ nhưng việc thiện.

 

Rõ ràng mỗi tháng hơn trăm đồng tiền lương, mà ông đều đem phát hết ngoài, bản chỉ ăn rau dại với cháo cám, ngay cả vợ con cũng vì thế mà tức giận bỏ .

 

Thế nhưng y thuật của ông cao siêu vô cùng, bao bỏ tiền lớn mời ông chữa bệnh, tất cả đều ông mắng cho đầu .

 

Muốn hỏi ông dựa mà kiêu ngạo đến thế ư? Tất nhiên là vì gốc gác đỏ tươi, từ mười tám đời tổ tiên đều là bần nông, ai chụp mũ ông cũng cớ.

 

Những năm qua, ông thường xuyên x.úc p.hạ.m khác, mà chẳng ai ông.

 

Sau khi phận của giáo sư Cốc, liền dè dặt hơn hẳn. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ sợ lỡ lời ông chỉnh cho một trận.

 

Phải , khả năng mắng của giáo sư Cốc đúng là một hai.

 

“Bà Giang, một cô gái họ Lục tới đây?” Giáo sư Cốc hiếm khi mở miệng hỏi.

 

Bà Giang đảo tròng mắt, liền chỉ Lục Yến Yến:

“Giáo sư Cốc, đây chính là Lục Yến Yến, từ Sở Thành tới.”

 

Giáo sư Cốc thầm nghĩ, họ và nơi chốn đều khớp. Ban đầu, ông Yến Yến bằng ánh mắt tán thưởng, nhưng khi trông rõ dung mạo, đôi mày ông nhíu chặt.

 

Cô gái mà trông tầm thường đến thế, đến chuyện khác, chỉ ánh mắt, đường nét thấy đây . Một như , y thuật liệu giỏi nổi ?

Tửu Lâu Của Dạ

 

Niềm mong đợi của ông phút chốc giảm hơn nửa, nhưng ông cũng định phủi sạch ngay, dự định thử hỏi vài câu để thăm dò.

 

Lục Yến Yến phận thật sự của ông, chỉ họ Cốc, thái độ của bà Giang thì đoán chắc địa vị thấp.

 

Không rõ ông tìm cô để gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-114-1-giao-su-coc.html.]

 

Giáo sư Cốc một lúc, chẳng lời nào. Lục Yến Yến bèn vẻ lấy lòng:

“Ông nội Cốc, ông cứ gọi cháu là Yến Yến là .”

 

Vừa thế, giáo sư Cốc càng chán ghét.

 

Đến đây thì ông chẳng còn hứng thú khảo sát nữa, chỉ thấy cô gái ngay ngắn, cách chuyện mùi xu nịnh, chỉ lòng khác, thẳng khí độ.

 

Một như thế, y thuật giỏi nỗi gì!

 

“Gọi là giáo sư Cốc, nào ông nội cô, cô ông nội chắc?”

 

Giáo sư Cốc từ đến nay từng nể tình khi mở miệng.

 

Lục Yến Yến ấm ức c.ắ.n môi, rõ chẳng ai ở đây sẽ giúp .

 

Thật chẳng hiểu nổi, một ông già từng gặp mặt, thấy mặt nhắm , chẳng lẽ là do Thịnh Ý cố tình tìm tới?

 

Càng nghĩ càng thấy khả năng, cô nghiến răng tức tối.

 

Thịnh Ý c.h.ế.t tiệt , lúc nào cũng bắt nạt khác!

 

“Giáo sư Cốc, nhà cháu địa vị cao, nhưng ngài cũng cần nhắm cháu thế chứ.” Lục Yến Yến còn định dùng đạo đức để trói buộc ông. Thế nhưng, câu đó, lập tức tránh xa, ngay cả bà Giang cạnh cũng lùi mấy bước, dám gần cô , sợ liên lụy.

 

Lục Yến Yến thấy trống trải quanh , chẳng hiểu chuyện gì.

 

Những cho dù xu phụng kẻ quyền thế cũng cần né như né tà thế chứ?

 

Đang định chất vấn thì giáo sư Cốc lạnh lùng :

 

“Chỉ cần động cái miệng là đổ cho khác nhắm cô, xem cô đúng là đại não phát triển chỉnh, tiểu não thì chẳng phát triển nổi. Mặt mũi tầm thường, ánh mắt tính toán, ngày ngày chẳng gì ngoài việc bôi nhọ hết tới khác. Nói chuyện với cô, còn thấy xui xẻo.”

 

Một tràng mắng mỏ dứt khoát khiến Lục Yến Yến suýt ngất tại chỗ.

 

thực sự giả vờ ngã lăn , nhưng nghĩ tới Thịnh Ý còn ở đây, đành nuốt cục tức xuống, sợ cô nhân cơ hội châm chọc.

 

Giáo sư Cốc mắng xong, chẳng buồn ở nữa.

 

Cái gì mà Lục Yến Yến, đúng là chẳng hạt giống . Tiểu Vương đúng là lầm .

 

Thấy ông định rời , bà Giang vội vàng cất nụ xem kịch mặt.

 

Uy lực của ông Cốc vẫn mạnh mẽ như xưa, giờ chỉ cần nhân cơ hội lôi Thịnh Ý , cộng thêm chiêu chuẩn , cả đời của Thịnh Ý sẽ chê .

 

“Ông Cốc, chắc là nhớ nhầm. Cô cũng là nhà họ Lục, chỉ là giờ còn mang họ Lục nữa thôi.”

 

“Thịnh Ý, mau đây chào giáo sư Cốc .”

 

Bà Giang hồ hởi kéo Thịnh Ý, cô ngại ngùng tiện gạt tay , đành bước đến.

 

“Giáo sư Cốc, chào ngài ạ.”

 

Loading...