Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 109: Thằng Nhóc Đó Thật Sự Thích Cháu Gái Tôi?
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:47:52
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Cố Thanh nắm lấy vai Phúc quản gia, lay mạnh hai cái, nhưng Phúc quản gia vẫn mở mắt.
Anh vội vàng đỡ thể ông thẳng , để ông ngửa mặt đất.
Lúc Thẩm Cố Thanh mới thấy rõ dấu giày in hằn n.g.ự.c và vết thương mặt Phúc quản gia.
Trong lòng chấn động, Phúc quản gia là đánh!
Cơn giận dâng cuồn cuộn, trong lòng , Phúc quản gia chẳng khác nào ông nội Thẩm, nếu để là kẻ nào tay, tuyệt đối sẽ để yên. việc cấp bách mắt là đưa Phúc quản gia đến bệnh viện.
Anh nghĩ ngợi một chút, quyết định về nhà gọi thêm giúp. Sau đó hai cùng khiêng Phúc quản gia lên cáng, đưa lên xe.
Thẩm Cố Thanh tự lái xe, đưa thẳng Phúc quản gia đến bệnh viện.
Qua một hồi tất tả, đến khi sắp xếp thỏa phòng bệnh, truyền dịch cũng treo xong thì lão gia nhà họ Thẩm cũng tỉnh .
Giọng ông khàn đặc, nổi thành tiếng, nhấc tay nhưng cũng nhấc lên , chỉ gắng gượng động nhẹ mấy ngón tay. Ngô Hồng Mai tinh ý, lập tức phát hiện.
Bà vội ghé :
“Ba, ba tỉnh , ba thấy trong thế nào? Gọi Thịnh Ý , để nó xem cho ba.”
Mọi lúc mới phản ứng, vội vàng tìm Thịnh Ý trong phòng nhỏ.
lúc , Thẩm Cố Thanh cũng sắp xếp xong cho Phúc quản gia, liền tới phòng bệnh của ông nội.
“Ông nội Thẩm, ông rõ cháu ?” Thịnh Ý hỏi.
Thẩm lão gia khẽ gật đầu.
Thịnh Ý thở phào:
“Yên tâm ạ, ông nội Thẩm tạm thời .”
Nghe , cả nhà họ Thẩm mới đồng loạt thở nhẹ nhõm.
Trong lòng Thẩm Cố Thanh vẫn hừng hực lửa giận, nhưng tiện mặt ông nội, chỉ đành tạm nén xuống.
Đợi đến khi Phúc quản gia tỉnh , nhất định hỏi cho rốt cuộc là ai động thủ.
Anh tự an ủi bản như , nhưng cảm giác khó chịu vẫn đè nặng trong ngực.
Anh bước đến cạnh Thịnh Ý, sát bên cô. Chỉ cần hít mùi hương thoang thoảng tỏa từ cô, trong lòng mới dần dễ chịu hơn.
Viện trưởng vốn định đến xem lão gia tử tỉnh , nhưng tới cửa liền thấy cả nhà họ Thẩm đang trò chuyện vui vẻ.
Đặc biệt là cảnh Thẩm Cố Thanh và cháu gái nhà họ Mạnh gần , cúi đầu thì thầm, trông vô cùng mật.
Tim viện trưởng khẽ run, xem chuyện hôn sự giữa nhà họ Mạnh và nhà họ Thẩm chắc sắp thành !
Nếu nhà họ Mạnh thể bám Thẩm gia…
Không , ông lập tức đến nhà họ Mạnh một chuyến.
Như hạ quyết tâm, viện trưởng xoay ngay.
---
Lúc , bên nhà họ Mạnh, Mạnh lão gia cũng chuyện tối qua do Mạnh Gia Tuyết gây .
Ông cau mày, bộ tịch mắng cô hai câu.
Mạnh Gia Tuyết thì chẳng hề sợ hãi:
“Ông nội, ông mấy bên Thẩm gia quá đáng thế nào !”
Cô ấm ức ôm lấy cánh tay Mạnh lão gia, nũng nịu than vãn.
Mạnh lão gia mặt mày u ám:
“Thẩm gia đúng là điều! Dám đối xử với cháu như thế, cho họ nếm chút khổ cũng thôi.”
Trong lòng ông cực kỳ bất mãn. Rõ ràng lão già nhà họ Thẩm dựa ông để kéo dài mạng sống, thể ông chính là ân nhân to lớn của cả Thẩm gia.
Gia Tuyết đến Thẩm gia, họ thể cần quỳ lạy cảm ơn, nhưng ít nhất cũng nên tử tế tiếp đãi, mà dám cháu gái ông mất mặt, chẳng khác nào tạt nước bẩn mặt cả nhà họ Mạnh!
“Có điều, hôm qua cháu cũng quá , nên chừng mực. Nếu , ông cũng khó mà thu xếp cho cháu .”
Mạnh Gia Tuyết ôm cánh tay ông, nũng:
“Cháu mà, ông nội. Nếu Thẩm gia thiên vị Thịnh Ý như thế, cháu đến mức . À đúng , ông ơi, hình như Thịnh Ý cũng học y, lão gia nhà họ Thẩm còn khen cô suốt đấy!”
Mạnh lão gia khịt mũi khinh miệt:
“Lão già đó bệnh nặng đến cuống cuồng, mới tìm một đứa ranh con non choẹt chữa bệnh.
là còn cách nào khác mới liều thế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-109-thang-nhoc-do-that-su-thich-chau-gai-toi.html.]
Trong lòng ông càng thêm đắc ý, tin chắc ngoài , lão gia họ Thẩm chẳng còn chỗ dựa nào.
Với vị thế quan trọng , đối diện với Thẩm gia, ông sẽ tha hồ gây khó dễ, để bọn họ ai mới là kẻ .
“Cứ mặc kệ Thẩm gia bệnh cuống tìm thầy, sẽ ngày chính họ tới cầu xin ông đây.”
Mạnh lão gia với khí thế ngút trời, Mạnh Gia Tuyết cũng vì mà ngẩng cao đầu, kiêu ngạo kém.
lúc , bước thông báo:
“Lão gia, viện trưởng Lưu đến.”
Mạnh lão gia thu nụ mặt, sang với Mạnh Gia Tuyết:
“Không Tiểu Lưu đến đây việc gì, cháu tạm thời đừng mặt.”
Mạnh Gia Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, vòng cửa bên trở về phòng . Mạnh lão gia chỉnh trang phục, đó bước ngoài chào đón.
“Tiểu Lưu, cơn gió nào thổi đến đây ?”
“Ông thế nào chứ, chẳng lẽ rảnh rỗi cũng thể đến thăm ông một chuyến ?”
Hai khách sáo đôi câu, viện trưởng mới đề:
“Mạnh lão gia, cháu gái ông đúng là tầm thường , tuổi còn trẻ mà bản lĩnh như .”
Vì chuyện Gia Tuyết gây khó dễ cho nhà họ Thẩm mới xảy hôm qua, trong thoáng chốc Mạnh lão gia câu là lời khen thật là mỉa mai.
Ông giữ vẻ thản nhiên, hỏi :
“Tiểu Lưu, ý là…?”
Viện trưởng thấy khen Mạnh Gia Tuyết mà Mạnh lão gia vẫn giữ bộ dạng điềm tĩnh, trong lòng càng cảm khái, quả thật chẳng trách cháu gái xuất sắc, chỉ riêng cái khí độ trầm thôi, Mạnh gia sinh kẻ bất tài cũng khó.
“Là thế , nghĩ nhân tài xuất sắc như thì nên để phí hoài. hỏi ông tính để cô về bệnh viện việc ?”
Thì là chuyện . Mạnh lão gia thở phào.
“Gia Tuyết mới về nước bao lâu, còn giữ bên cạnh để dạy dỗ thêm.”
Lời rõ ràng là từ chối.
“Thế thì đáng tiếc thật, một nhân tài giỏi giang thế , nếu thể bệnh viện việc, sẽ cống hiến bao nhiêu nữa.”
Viện trưởng tung thêm một tràng lời khen ngợi, khiến Mạnh lão gia mà lòng khoan khoái vô cùng.
Không ngờ danh tiếng của Gia Tuyết ở ngoài lớn đến .
Phải bao nhiêu năm viện trưởng, Tiểu Lưu gặp ít tài xuất chúng, mà nay ông còn khen Gia Tuyết, chứng tỏ con bé thật sự bản lĩnh.
Mạnh lão gia vuốt râu, tâm tình cực kỳ sảng khoái.
Thấy ông cao hứng, viện trưởng bèn thêm:
“Mạnh lão gia, dạo nhà chúng cũng sắp hỉ sự ?”
Mạnh lão gia mà thấy hồ đồ:
Tửu Lâu Của Dạ
“Hỉ sự gì cơ?”
“Ông còn giả vờ với sai? tận mắt thấy . Thằng nhóc nhà họ Thẩm, Cố Thanh , với cháu gái ông, hai mật lắm.”
Mạnh lão gia càng thêm mờ mịt, theo phản xạ liền bác bỏ:
“Cậu đừng bừa.”
Viện trưởng phục:
“ mà ăn linh tinh chắc? thấy rõ rành rành, ánh mắt cháu gái ông, thích thì thề ăn… phân cho mà xem.”
Nghe ông chắc nịch như , Mạnh lão gia cũng bắt đầu tin vài phần.
“Thằng nhóc đó thật sự thích cháu gái ?” Ông hỏi .
Viện trưởng còn tưởng ông ý với mối hôn sự , liền vội vàng khuyên:
“Mạnh lão gia tin , thằng nhóc nhà họ Thẩm tiền đồ tương lai, hai đứa trẻ tuổi tác xứng đôi, ông còn hài lòng ở chỗ nào nữa?”
Trong lòng Mạnh lão gia nóng bừng, mà ông hài lòng với Thẩm Cố Thanh chứ, là cực kỳ hài lòng mới đúng!
Nghĩ tới việc giữa Gia Tuyết và Thẩm Cố Thanh thật sự thể thành, ông nôn nóng hỏi con bé cho rõ ràng.
Ông còn tâm trạng tiếp chuyện với viện trưởng, qua loa vài câu tiễn khách, đó lập tức tìm Mạnh Gia Tuyết.