Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 106: Đến Lúc Đó Cô Đừng Hối Hận

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:33:53
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tiếng ồ đầy thờ ơ của Thịnh Ý, Mạnh Gia Tuyết gần như thể tin nổi. Thịnh Ý thật sự hiểu lời ?

 

Ngay lúc cô định nhấn mạnh một nữa thì lên tiếng .

 

“Gia Tuyết, hôm nay nhà họ Thẩm còn chuyện cần bàn, cháu về .”

 

Thẩm lão gia , giọng điệu nhạt nhẽo, mặt chút biểu cảm gì.

 

Mạnh Gia Tuyết đây chính là đang đuổi khéo . Cô tức giận đến mức sắp nổ tung.

 

Một tài nữ từng du học nước ngoài như cô mà họ tranh thủ kéo về, ngược còn bảo vệ cái loại con gái của phạm nhân cải tại như Thịnh Ý? Thật sự thể nào hiểu nổi!

 

lớn lên trong gia đình thế gia, cho dù nhà họ Mạnh thể so với nhà họ Thẩm, Mạnh Gia Tuyết cũng sẽ để mất mặt ở đây.

 

thêm một câu nào, hậm hực bỏ .

 

Khi con thích gây chuyện rời khỏi, tất cả trong nhà họ Thẩm đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Thẩm Yến chằm chằm Tô Tú Lan, giọng đầy trách móc:

 

“Chị dâu, chị cũng ngăn Gia Tuyết , đến lúc nhà họ Mạnh chịu liên hôn với Cố Thanh, chị đừng hối hận.”

 

Tô Tú Lan thật sự hiểu, gì đáng để hối hận chứ? Huống hồ con trai bà vốn dĩ ý với Mạnh Gia Tuyết. Nói thẳng thì bản bà cũng mắt con bé đó.

 

“Em yên tâm , chị tuyệt đối sẽ hối hận . Nói thật thì chị vốn thích Gia Tuyết.”

 

Tô Tú Lan thẳng thắn, nhưng trong tai Thẩm Yến thành kiểu cứng miệng.

 

“Chị cứ cứng miệng , thôi em nghỉ đây, tranh cãi với chị nữa.”

 

Trong lòng bà vẫn lẩm bẩm: Gia Tuyết như thế, tin nào thích. Cứ chờ xem, chẳng bao lâu nữa, Tô Tú Lan nhất định sẽ hối hận.

 

Tô Tú Lan thật sự cạn lời, bà đúng là thích Mạnh Gia Tuyết, nào cứng miệng gì .

 

Nếu thật, trong lòng bà, mà bà đ.á.n.h giá cao chính là Thịnh Ý.

 

Ngay cả khi đó bà từng nghĩ Thịnh Ý bất nhân, nhận cha ruột thì trong mắt bà con bé vẫn là một đứa trẻ ưu tú, chỉ là thiếu lương tâm mà thôi.

 

Huống hồ bây giờ hiểu lầm xóa bỏ, bà càng thấy Thịnh Ý chỗ nào cũng .

 

Trước hết là ngoại hình xinh thì khỏi bàn, tính tình phóng khoáng, việc dứt khoát, gặp chuyện cũng vô cùng bình tĩnh.

 

Một cô gái như thế, gì cũng thể thành công. Trong lòng Tô Tú Lan thậm chí còn nghĩ con trai chắc xứng với Thịnh Ý nữa là, với một viên ngọc sáng như thế ngay mắt, thể hạ thích Mạnh Gia Tuyết?

 

Bàn tiếp cũng vô nghĩa, mà Tô Tú Lan vốn thích tranh luận.

 

Bà mặc kệ Thẩm Yến, kéo tay Thịnh Ý, trò chuyện:

 

“Tiểu Ý, cháu thật sự giống cháu, chỉ là tính cách thì khác hẳn. Mẹ cháu hiền lành dịu dàng, luôn đối xử với tất cả . Ngày dì thì thẳng tính quá, vì mà chịu ít thiệt thòi. Nếu nhờ cháu luôn ở bên giúp đỡ, chắc dì cũng trụ nổi.”

 

Tô Tú Lan nhắc chuyện cũ, Thịnh Ý chỉ yên lặng lắng .

 

Đến cuối cùng, trong lòng cô thậm chí còn dấy lên một tia chờ mong với từng gặp mặt .

 

Kiếp , cô ông nội nuôi lớn, từng cảm nhận qua sự dịu dàng của tình mẫu tử. Nếu như đúng như Tô Tú Lan , cô thật sự như thì chẳng cô cũng thể nếm trải thứ tình cảm từng ?

 

Thịnh Ý suy nghĩ nhiều, đến nỗi Tô Tú Lan gọi cô mấy cô mới giật tỉnh . Khi nhận Tô Tú Lan đang .

 

Thịnh Ý đỏ mặt:

“Xin , dì Tô, cháu thất thần.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Tô Tú Lan càng vui vẻ:

“Không , là dì nhiều quá thôi. Phúc quản gia sắp xếp phòng cho con , mấy hôm nay cứ ở biệt viện .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-106-den-luc-do-co-dung-hoi-han.html.]

Thịnh Ý vốn định ở trong nhà họ Thẩm, nhưng ở Kinh Thành tài ẩn dật khắp nơi, nếu ở nhà khách thì rước thêm phiền phức gì .

 

Nghĩ ngợi một chút, cô vẫn theo Phúc quản gia xem phòng.

 

“Tiểu Thịnh, cứ để đồ trong phòng là .” Phúc quản gia hiền hậu.

 

Thịnh Ý cũng mỉm , khẽ gật đầu, đồng thời đảo mắt quanh.

 

Phòng hướng đông nam, ánh sáng , bên trong còn đặt lò sưởi, than đốt từ , hẳn là Thẩm lão gia dặn dò chuẩn .

 

Phúc quản gia thấy cô quan sát, liền thêm:

“Nếu chỗ nào ý thì bảo , sẽ cho sắp xếp .”

 

“Không cần ạ, , cháu hài lòng.”

 

Sau khi xem phòng, Thịnh Ý cũng theo ông xuống . Dù các trưởng bối vẫn còn đó, cô thể cứ ở lỳ trong phòng.

 

Thẩm Cố Thanh lo cô thấy gò bó, chọn lúc thích hợp liền hỏi nhỏ:

 

“Thịnh Ý, nếu cô quen ở đây, sẽ sắp xếp cho cô sang nhà khách.”

 

“Không cần, ở đây , hơn nữa còn tiện để chăm sóc sức khỏe cho ông nội Thẩm.”

 

Thấy cô hề miễn cưỡng, Thẩm Cố Thanh mới yên tâm, vì lúc Thịnh Ý đến nhà họ Thẩm hơn bốn giờ, chuyện khác trì hoãn, tính cũng đến giờ cơm tối.

 

Nghĩ đến bữa trưa cô kịp ăn, bữa tối vẫn chuẩn cực kỳ phong phú.

 

Phúc quản gia còn cẩn thận hỏi khẩu vị của cô, cho nên dù bộ món đều là sở thích của Thịnh Ý, nhưng rõ ràng nghiêng hẳn về khẩu vị của cô.

 

Bữa ăn ở nhà họ Thẩm cầu kỳ lễ nghi, ai cũng thoải mái, vì thế Thịnh Ý ăn ngon miệng.

 

Ăn xong, chuyện trò thêm một lát mới lượt về.

 

Trong biệt viện hiện tại chỉ còn lão gia ở , xét đến việc Thịnh Ý cũng ở đây, mấy đứa nhỏ trong nhà sắp xếp ở thêm vài ngày, để cô lẻ loi, đương nhiên trong đó cả Thẩm Cố Thanh.

 

Một ngày mệt mỏi, Thịnh Ý tắm rửa ngủ sớm. Trong phòng ấm áp nhờ lò sưởi, cô thoải mái đến mức suýt ngủ quên.

 

Mơ mơ màng màng, cô theo bản năng cởi bớt quần áo, vì áo khoác khá dày, cởi xong cô tiện tay đặt lên tủ đầu giường.

 

“Cạch.”

 

Một phong bì từ trong túi áo rơi xuống, Thịnh Ý lập tức tỉnh táo hẳn.

 

Cô nhặt lên xem, nghĩ mãi nhớ ai từng đưa phong bì cho .

 

Thế là cô mở , bên trong là một bức thư của Tần Tĩnh Di.

 

[Thịnh Ý, khi cô lá thư , lẽ trở về trường , cảm kích vì cô giúp tàu hỏa.

 

Thịnh Ý, bây giờ nhiều tiền, đây là địa chỉ liên lạc và địa chỉ nhận thư của , phiền cô gửi thông tin của cô, khi nào tiền, nhất định sẽ gửi trả cô.]

 

Lá thư khá dài, ý chính đều là cảm ơn, cô gần như báo đáp thế nào.

 

Đọc xong, khóe môi Thịnh Ý cong lên, trong lòng cảm thấy cô gái thật đáng yêu.

 

Cô cẩn thận cất phong bì , nghĩ bụng đợi lúc về thôn Tiểu Ngưu thôn sẽ thư hồi âm.

 

Cơn buồn ngủ ập đến, cô nhanh chóng xuống nghỉ ngơi, qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.

 

Âm thanh ban đầu còn nhỏ, mỗi lúc một lớn, đ.á.n.h thức ít , phòng Thịnh Ý khá sâu bên trong, đến lúc cũng quấy rầy.

 

Cô dụi dụi mắt ngái ngủ, liên tục ngáp mấy cái, mặc thêm áo quần, xỏ dép xem rốt cuộc bên ngoài xảy chuyện gì.

 

 

Loading...