Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 103: Tôi Phải Đi Tố Cáo Cô Ta
Cập nhật lúc: 2025-10-14 13:30:04
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Mạnh Gia Tuyết vui mừng đến nổ tung, ngờ Thịnh Ý nhà họ Thẩm ghét bỏ đến thế.
Như thì cho dù Thẩm Cố Thanh thích cô thế nào nữa, nếu sự chấp thuận của nhà họ Thẩm, cô cũng đừng mơ trèo lên cây đại thụ .
Lùi một vạn bước mà , cho dù Thẩm Cố Thanh cố chấp cưới cô , thì với tính cách ích kỷ, phẩm hạnh bại hoại như thế, ở trong nhà họ Thẩm cũng chẳng náo loạn mấy ngày, đến lúc đó chính Thẩm Cố Thanh cũng sẽ chán ghét thôi!
Nghe Thịnh Ý , ngoài Mạnh Gia Tuyết thì những khác trong nhà họ Thẩm đều lấy vui mừng, bởi trong mắt họ, Thịnh Ý chính là kẻ lòng lang sói, ngay cả cha ruột cũng nhận.
Chẳng qua là nhà họ Thịnh sa sút, nếu thì chắc gì Thịnh Ý chẳng nhanh chóng chạy về nhận .
Năm xưa, nhà họ Thịnh và nhà họ Thẩm vốn là thông gia, còn từng định sẵn hôn ước từ khi còn bé, nhưng với tình cảnh hiện tại của Thịnh Ý, chuyện đó ai còn dám nhắc đến nữa.
Thẩm lão gia vốn hài lòng với Thịnh Ý, nhưng xảy chuyện , lòng nhiệt tình cũng nguội lạnh, giờ nổi giận là giữ thể diện lắm .
“Đã thì ông cũng giữ cháu nữa, để Tiểu Cố cùng sắp xếp cho cháu.”
Ông Thẩm , giọng lạnh nhạt.
Thẩm Cố Thanh thật sự chịu hết nổi thái độ của nhà, Thịnh Ý vượt ngàn dặm xa xôi tới Kinh thị chữa bệnh cho ông, cho dù bọn họ thích, cũng thể đối xử với cô như thế.
“Đủ ! Ông nội, cô nhỏ, và nữa, Thịnh Ý một đoạn đường dài đến , cho dù chào đón cô , cũng cần đối xử khắt khe thế chứ? Cô chỉ là một cô gái chứ ác nhân , nhất định ép đến thế?”
Hít sâu một , Thẩm Cố Thanh sang Thịnh Ý:
“Thịnh Ý, xin . cũng ngờ nhà như , họ bình thường thế , chẳng hiểu hôm nay nổi cơn gì. Bệnh của ông nội cô cần xem nữa, đưa cô về nhà khách nghỉ ngơi, sáng mai mua vé trở về. Cô yên tâm, sẽ trả đủ tiền công cho cô, tuyệt đối để cô vất vả một chuyến uổng phí.”
Thẩm Yến ngờ cháu bênh vực cái con bé đáng ghét đến mức , thì còn chỗ nào cho Gia Tuyết nữa?
Nghĩ thế, bà dứt khoát lật bài ngửa:
“Thẩm Cố Thanh, bao năm xa, trong đầu nhét thứ gì thế? Nhà họ Thịnh cháu còn nhớ ? Hai tháng , nhà họ Thịnh đưa cải tạo. Con gái ruột của ông Thịnh là Thịnh Yến Yến, bế nhầm, cô thì về , nhưng đứa còn đến giờ vẫn về nhà họ Thịnh. Con đoán xem, đó là ai?”
Thẩm Cố Thanh sững sờ, lòng thấp thoáng đoán , nhưng vẫn dám tin trùng hợp đến .
Thịnh Ý thấy, trong đầu chỉ thấy mơ hồ, ngẩn câu nào.
Phản ứng , trong mắt nhà họ Thẩm chính là dấu hiệu tật giật .
Ông Thẩm phản ứng đầu tiên, quát lớn:
Tửu Lâu Của Dạ
“Thẩm Yến!”
Dù trong lòng ông cũng cảm thấy chuyện Thịnh Ý phần , nhưng tuyệt đối lý do để một bề đem mặt mà bêu rếu, nhục bọn trẻ.
Bà thế vì bất bình cho nhà họ Thịnh, mà chỉ để thỏa cái thú vui chèn ép, hạ thấp khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-103-toi-phai-di-to-cao-co-ta.html.]
Bị cha mắng, Thẩm Yến ấm ức phẫn nộ:
“Ba!”
Rõ ràng Thịnh Ý sai, mà phép , chẳng trái đạo lý ?
Lúc , Thẩm Cố Thanh cũng kịp phản ứng, cau mày :
“Cô nhỏ, ý cô ám chỉ Thịnh Ý chính là đứa con gái ruột về nhà họ Thịnh, đúng ? Trước hết, cháu tin Thịnh Ý loại như , trong chuyện chắc chắn hiểu lầm. Hơn nữa, cho dù chuyện đúng như cô thì cũng cái cớ để cô đem công kích. Cô thể hỏi riêng, chứ ngay mặt bao nhiêu , dùng thái độ cao ngạo khinh thường như thế.”
Thẩm Yến cứng giọng:
“Thẩm Cố Thanh, giờ cháu dám cãi cô ? Cô chẳng qua theo nhà họ Thịnh lao cải tạo, cô vạch trần thì ? Cháu hỏi khắp thành phố , ai chẳng việc cô , cần cô vu oan ?”
Ông Thẩm thì đồng tình, ông sống mấy chục năm, từng thấy hiền lành cũng lúc hồ đồ phạm sai, cũng từng thấy kẻ ác độc khi động lòng trắc ẩn, thiện ác, vốn cố định.
Một đứa trẻ theo cha cải tạo, chắc là lầm, thể vì thế mà phủ định bộ nhân cách của nó.
Lùi một bước mà , giả sử như mai nhà họ Thẩm cũng đưa thì trong nhà tất nhiên càng ít càng , ai mong con cháu chịu khổ đáng.
Lúc , Ngô Hồng Mai, con dâu trưởng nhà họ Thẩm nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Thật , chuyện Thịnh Ý cũng hiểu . Ngày xưa lúc nhà họ Thịnh vinh hiển, con bé cũng hưởng phúc. Giờ nhà sa sút, con bé về gánh , đổi là khác, chắc cũng khó chấp nhận.”
Một câu liền khiến ngộ . Phải , ngày phú quý phần, tới lúc hoạn nạn ép về gánh chịu, chuyện vốn bất công. Xét kỹ, con bé Thịnh Yến Yến cũng đáng nghi, chuẩn chứng cứ sẵn, đưa sớm muộn, cố tình chọn đúng ngày gia đình hạ lệnh cải tạo? Rõ ràng là tính toán cả.
So , Thịnh Ý cũng thật đáng thương.
Nghĩ đến đây, thái độ liền dịu xuống.
Thẩm Yến bà chị dâu vô cùng chướng mắt, xuất thường dân, chẳng qua nhờ may mắn mà gả Thẩm gia, ngày ngày cứ vẻ đoan trang. Giờ bênh vực một đứa hèn hạ, thật đáng ghét.
“Chị dâu , đúng là đám nhà nghèo các cùng một giuộc, đều mặt dày vô sỉ… A! Anh hai, đ.á.n.h em!”
Bà dứt lời thì bất ngờ ăn một bạt tai nảy lửa, lực tay mười phần khiến nửa khuôn mặt lập tức đỏ rần.
“Còn để tao mày dám với chị dâu nữa thì chỉ một cái tát thôi !”
Con trưởng của Thẩm gia xuất từ doanh trại, vốn lạnh lùng nghiêm khắc, lời đầy uy nghiêm khiến Thẩm Yến sợ hãi, vội nép về phía , dám hó hé.
Lúc , Thịnh Ý cũng hiểu rõ. Thì nhà họ Thịnh c.h.ế.t hết như Lục Yến Yến , mà là đưa trại cải tạo.
Về việc vì Lục Yến Yến giấu diếm, cô đoán tám chín phần là bởi đối phương tìm xuống nông thôn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thịnh Ý đang định giải thích thì Mạnh Gia Tuyết nghiêm giọng:
“Ông Thẩm, thể bao che cho con gái của phạm nhân cải tạo? Chẳng lẽ trong nước còn pháp luật, còn kỷ cương nữa ? Cháu chịu hết nổi , cháu nhất định tố cáo cô với trại cải tạo!”