Gương mặt đang đỏ bừng vì hổ của Mạnh Gia Tuyết lập tức cứng đờ .
Lúc , việc bác Tú Lan xen ngang lời cô Thẩm Yến là ý gì? Chẳng lẽ bà càng xem trọng cái cô Thịnh Ý xuất từ gia cảnh nhỏ bé hơn ?
Trong lòng Mạnh Gia Tuyết bắt đầu hoảng loạn. Nói cho cùng, Thẩm Yến nhiều thế nào cũng tính, hôn sự của Cố Thanh cuối cùng vẫn do Tô Tú Lan quyết định.
Cô càng nghĩ càng rối rắm, ở đây thêm chút nào. Nhất là , khoảnh khắc Tô Tú Lan xen ngang, cả nhà họ Thẩm đều thấy. Mọi tuy gì, nhưng ai trong lòng họ nghĩ thế nào chứ?
“Cô Yến, muộn , là con về ạ.”
Thấy cô , Thẩm Yến vội nắm lấy tay cô :
“Đừng mà, thêm chút nữa , cô còn chuyện bao nhiêu với cháu .”
Thẩm Yến còn đang chờ Thịnh Ý tới để so sánh với Mạnh Gia Tuyết. Trong lòng bà chắc chắn một điều, Mạnh Gia Tuyết hơn hẳn Thịnh Ý. Đến lúc đó, cũng tiện cho cái kẻ một lòng trèo cao thấy rõ, rốt cuộc thì như thế nào mới xứng với nhà họ Thẩm.
Mạnh Gia Tuyết thực định ngay, chỉ là vì chặn lời, trong lòng thấy mất mặt, nếu còn nán thì giống như hổ. Bây giờ Thẩm Yến đích giữ , thì nữa, ít nhất cũng do chủ động ở .
Cô liền nở nụ ngọt ngào:
“Vậy Gia Tuyết bạn với cô Yến thêm một lúc nhé.”
Thẩm Yến đương nhiên cầu còn , vì Thẩm Cố Thanh ở đây, bà cũng nhắc gì đến chuyện yêu đương nữa, mà chỉ kéo Mạnh Gia Tuyết chuyện nhà cửa lặt vặt.
Khoảng một tiếng , Thẩm Cố Thanh và Thịnh Ý cùng trở về nhà cũ.
Phúc quản gia vội báo cho Thẩm lão gia. Ông chợp mắt, đang còn ngái ngủ, tin Thịnh Ý đến liền hấp tấp rửa mặt, chắp tay lưng tận cửa nghênh đón.
Đã đến mức ông đích cửa, những khác trong nhà Thẩm còn dám yên. Thế nên, khi Thịnh Ý bước xuống xe, liền thấy cửa chen chúc cả chục .
Cô thoáng ngẩn , còn tưởng hoa mắt.
Thẩm Cố Thanh xuống xe, cạnh cô, dịu giọng trấn an:
“Thịnh Ý, đừng sợ, nhà dễ gần lắm.”
Thịnh Ý vốn sợ, chỉ là chuẩn tâm lý, chờ phản ứng kịp thì bình tĩnh hơn nhiều.
Thẩm Yến hai sóng vai cửa, còn chịu bước , trong lòng càng khinh bỉ. Mới nhà nhát gan thế , Cố Thanh đúng là mù mắt mới thích loại nhu nhược . Bà xem thử, rốt cuộc Thịnh Ý bao nhiêu bản lĩnh thật sự.
Điều chỉnh trạng thái, Thịnh Ý thản nhiên bước tới cửa, tiên chào Thẩm lão gia:
“Cháu chào ông ạ, cháu là Thịnh Ý. Tên cháu ý nghĩa là thịnh thế bình an, vạn sự như ý. Hôm nay việc lỡ giờ, khiến ông chờ lâu . Các bác, các cô các chú, đường đến đây cháu mua chút quà, gì quý giá, chỉ là tấm lòng nhỏ bé của cháu, mong nhận cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-101-trong-rat-quen-mat.html.]
Nói , cô xe mang đồ , Thẩm Cố Thanh tất nhiên theo phụ giúp.
Cô đưa một hộp lễ :
“Ông ơi, đây là nhân sâm rừng, ông thể dùng ngâm nước uống để bồi bổ cơ thể.”
Củ nhân sâm là đầu tiên cô lên núi mới hái , vì chỉ một củ nên cô giữ . Lần kinh thành, chợt nghĩ tới ông Thẩm nên mang theo. Vừa còn ghé cửa hàng bách hoá mua hộp gỗ chỉnh tề để đựng.
Ngoài , cô còn mua vài hộp bánh ngọt thương hiệu nổi tiếng ở kinh thành, giá rẻ chút nào.
Nhà họ Thẩm tuy khá giả, nhưng sự quản lý nghiêm khắc của ông, con cháu phép hoang phí, loại bánh lúc nào cũng mua ăn .
“Ồ, là bánh hiệu Tam Hòa kìa!” Có lớn kìm nổi thốt lên.
Thẩm Yến mắng kẻ đó nếp tắc, nhưng lời nghẹn nơi cổ. Nói gì thì chồng bà chỉ lĩnh lương c.h.ế.t, một nhà năm miệng ăn đều trông đó. Đừng bánh Tam Hòa, ngay cả bánh đào bình thường cũng chẳng mấy khi mua nổi, vì thế bà thường sang nhà chính xin xỏ ít đồ, mà Thịnh Ý một mua gần mười hộp, tốn bao nhiêu tiền chứ!
Sắc mặt Thẩm Yến khó coi, trong lòng nghĩ kiểu xuất nhỏ bé đúng là vung tay quá trán.
Mạnh Gia Tuyết thì càng ghen tị cô vốn định so kè, ngờ Thịnh Ý , trắng trẻo, còn khí chất hơn . Vừa đáng lẽ nên im lặng, nhưng cô chịu nổi lấn át, đành lên tiếng:
“Thịnh Ý, chúng thật đúng là tâm ý tương thông. cũng mang bánh Tam Hòa, chỉ là nhiều như cô, chỉ mua hai hộp thôi.”
Trong giọng cô cố tình pha chút buồn bã, Thịnh Ý hiểu rõ cô ám chỉ gì, chỉ mỉm đáp:
“Lần đầu đến đây, nắm rõ tình hình nên mua nhiều một chút để phòng khi thiếu. Những thứ thật cũng chẳng đáng bao, là đều tự trả, tốn tiền khác.”
Ban đầu, cô vốn định chỉ mua hai hộp, nhưng nghĩ thể gặp nhiều nhà họ Thẩm, sợ đến lúc đó thiếu nên mua liền mười hộp. Xuống xe thấy đều mặt, cô bèn mang hết .
Lời vặn phản bác Thẩm Yến, sắc mặt bà lập tức khó coi hơn.
“Con bé đúng là miệng lưỡi sắc bén, chịu lép vế. Lại thêm cái dáng vẻ đắn, bảo mê hoặc Cố Thanh đến thế.” Trong lòng Thẩm Yến hậm hực.
Thật lúc nãy lúc Thẩm Yến mỉa mai, sắc mặt ông Thẩm sầm xuống, chỉ là Mạnh Gia Tuyết chen ngang nên kịp , bây giờ Thịnh Ý giải thích, ông mới thẳng giọng:
“Tiểu Ý tự kiếm tiền, với Cố Thanh vốn quan hệ gì, thể tiêu tiền của nó chứ? Sau ăn cẩn thận một chút, già mà còn bằng lớp trẻ.”
Lời chỉ để gỡ gạc thể diện cho Thịnh Ý, mà còn nhấn mạnh cô độc lập, khả năng nuôi sống bản , tuyệt loại mặt dày bám lấy Thẩm Cố Thanh.
Thịnh Ý ngờ ông tinh tường như , trong lòng thầm giơ ngón cái khen ngợi.
Mọi cũng thể mãi ngoài cửa, bèn cùng phòng khách.
Ông Thẩm càng Thịnh Ý, càng cảm thấy quen mặt. Trong lòng ông thầm thắc mắc, rốt cuộc cô bé giống ai, trông quen đến ?
Tửu Lâu Của Dạ