Diệp Mạn Tinh hề gì về những chuyện .
“Lúc cha con gì?” Chẳng lẽ còn bí mật nào mà cô nữa ?
Tống Hoan Hoan: “Cha chỉ bảo, sự tồn tại của cha là để thế giới bớt những xa như bọn con.”
Diệp Mạn Tinh bước tới, ân cần hỏi con gái nhỏ: “Còn điều gì nữa con?”
Giọng dịu dàng của quả nhiên hề khiến cô bé đề phòng, Tống Hoan Hoan hồn nhiên kể tiếp:
“Cha , nếu kiếp nhiều giống như bọn họ hơn thì thể cứu bọn con. Cha sẽ vô cùng ơn.” Ngừng một lát, cô bé còn thuật những lời đó của cha : “Cha còn , nếu bọn họ nhiều hơn, thì những bi kịch như của chúng sẽ ít xảy hơn.”
Diệp Mạn Tinh , tim cô đập loạn xạ. Cô khen ngợi một câu: “Cha con sai chút nào.”
“Chỉ là, ‘kiếp ’ mà bọn con là thế nào?” Diệp Mạn Tinh hỏi dồn.
Kiếp , là cái ý mà cô đang nghĩ tới ? Những đứa con của cô, trùng sinh ư?
Tống Đoàn Đoàn bên cạnh liên tục nháy mắt hiệu, nhưng vô ích.
Tống Hoan Hoan vội vàng che miệng , nhận lỡ lời: “Cha kể cho mà.”
Tống Bình Bình càng hoảng hốt hơn, đầu thấy bóng dáng cha ở ngay ngưỡng cửa. Cậu bé lập tức cắm đầu chạy trốn.
Diệp Mạn Tinh bước nhanh đến cổng, gọi lớn: “Tống Bình Bình, con đó cho !”
Tống Bối Bối chơi trò đóng vai với bạn bè về, bước chân nhà thấy em trai rượt đuổi, con bé khúc khích : “Chị bảo mà, mặt thì nên ít thôi. Thấy , lộ tẩy chứ gì?” Diệp Mạn Tinh vẫn cầm cái bút lông tay, đuổi theo ngoài, cô chỉ Bối Bối: “Mau bắt nó cho , các con ăn đồ ngon hả?”
Vừa thấy đồ ăn ngon, Tống Bối Bối lập tức nhanh nhẹn tóm lấy em trai.
Diệp Mạn Tinh gọi mấy đứa nhỏ , đó liếc mắt sang đàn ông vẫn luôn ở cửa, ánh mắt tràn đầy cưng chiều cô.
Cô cũng hỏi thẳng Tống Văn Cảnh, mà sang tra hỏi đám nhỏ: “Nói xem nào, rốt cuộc mấy lời bọn con ý gì?”
Tống Bối Bối, Tống Đoàn Đoàn đồng thanh: “Cha dặn là ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-912.html.]
Tống Bình Bình, Tống Hoan Hoan cũng phụ họa theo: “Bọn con tuyệt đối thể ạ.”
Diệp Mạn Tinh: “...?” Cô cạn lời.
Cô phòng một chuyến, thực chất là gian hái vài chùm nho tươi rói, còn tiện tay cầm theo hai bình rượu trái cây . Cô đặt chúng lên chiếc bàn uống nước ở phòng khách, dụ dỗ: “Ai chịu kể thì chùm nho là của đó.”
“Đây là nho, đây là cam.” Cô rõ tiếng nuốt nước miếng ừng ực của mấy đứa trẻ. Cô tiếp: “Ai thì bình rượu sẽ thuộc về đó.”
Tống Bối Bối, Tống Đoàn Đoàn: “...???”
Bình Bình, Hoan Hoan: “...???” Mẹ chơi thật đấy!
Diệp Mạn Tinh liếc mắt Tống Văn Cảnh, bước tới, nắm lấy tay cô, dịu giọng : “Em gì thì cho em. rượu thì để cho đấy.”
Bối Bối, Đoàn Đoàn, Bình Bình, Hoan Hoan: “...???” Cha còn chơi hơn nữa!
Diệp Mạn Tinh véo nhẹ eo : “Anh uống thì em cho chắc? Để bọn nhỏ .”
Tống Bình Bình thấy tiếng nuốt nước miếng của chính . Cậu bé vốn dĩ là một đứa ham ăn mà. Tống Bối Bối liền hỏi: “Mẹ ơi, con thì đúng ạ?” Con bé chẳng quan tâm tới những chuyện phức tạp khác, trong lòng con bé, luôn là đáng tin nhất.
Con bé cũng thể giữ kín một bí mật lớn đến thế .
Tống Bình Bình cẩn thận cha, thấy gật đầu với , bé lập tức túm lấy một bình rượu trái cây, : “Con ạ.”
Gà Mái Leo Núi
Ngừng một chút, bé quanh cảnh hiện tại, hỏi: “ mà, luôn ở đây ạ? Có vẻ đây là chỗ thích hợp .”
Diệp Mạn Tinh Tống Văn Cảnh mấy đứa nhỏ, : “Vậy thì trong phòng chuyện.”
Sau khi phòng, Diệp Mạn Tinh lập tức với đám trẻ rằng cô sẽ đưa bọn chúng đến một nơi đặc biệt, nhưng giữ bí mật tuyệt đối, nếu sẽ gặp nguy hiểm.
Đám nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Mạn Tinh liền dẫn thẳng bọn chúng gian riêng của cô.
Trong mấy đứa trẻ, ngoại trừ Bối Bối, những đứa còn đều mang dòng m.á.u hoa đào tinh, chắc chắn gian, nếu , khi lôi kiếp ập đến, bọn chúng sẽ biến thành kẻ ngốc mất.