Chiếc xe của Tống Văn Cảnh chợt khựng .
"Em gì cơ?" Chiếc xe đang bỗng chậm dần Tống Văn Cảnh đột ngột dừng hẳn .
Diệp Mạn Tinh giải thích cặn kẽ chuyện, đàn ông bên cạnh chìm im lặng hồi lâu.
Chiếc xe khởi động nữa. Người đàn ông lúc mới hỏi: "Em cảm thấy phần linh hồn Đào yêu tình cảm với ?"
"Hoàn ."
Diệp Mạn Tinh lắc đầu. Cô thể cảm nhận rõ ràng suy nghĩ của phần linh hồn Đào yêu. Đây là một phần thuộc về cô, chắc chắn thể để bên ngoài quá lâu .
với tình huống hiện tại, cả đang là bệnh. Vì suy xét đến điều , cô mới ép Đào yêu trở về.
Tống Văn Cảnh khẽ ừm một tiếng, ngầm tỏ ý nắm tình hình. Nhất thời, thêm gì nhiều về chuyện , bởi việc thực sự ngoài khuôn khổ nhận thức của từ đến nay.
Suốt quãng đường còn , hai đều vô cùng yên lặng. Khi Diệp Mạn Tinh gần như cho rằng sẽ gì nữa, thì bất chợt lên tiếng: "Vợ ơi, nhóm Tân Lâm thể tùy ý gian của em đúng ?"
Diệp Mạn Tinh chớp mắt, thoáng ngạc nhiên vì sự chuyển chủ đề đột ngột.
Chuyển chủ đề nhanh thật, nhưng cô vẫn gật đầu xác nhận: " , bọn họ là hoa đồng hành. Từ khi sinh bắt đầu sống bên trong đó ."
Tống Văn Cảnh gật đầu, đó hỏi cô tối nay ăn gì để xuống bếp.
Thật trong nhà bảo mẫu, cần đích . nhiều năm qua, Tống Văn Cảnh hình thành thói quen , những khi rảnh rỗi sẽ tự tay chuẩn bữa ăn cho cô.
Bây giờ là tháng bảy, những trái đào trồng ngoài vườn chín mọng. Diệp Mạn Tinh chạy vườn hoa dạo một vòng, hào hứng chạy , liền một tràng các món ăn mà cô thèm: cánh gà sốt Coca, vịt bát bảo, cà tím dầm tương, còn ăn cả kẹo chuối dẻo nữa.
Nói xong, cô chợt nhận đàn ông đang ở cửa phòng bếp, mỉm cô, dịu dàng vươn tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-897.html.]
Diệp Mạn Tinh khẽ hỏi: “Anh thế?”
Tống Văn Cảnh đáp: “Vịt và cánh gà, thể gọi Tiểu Cao mang đến. Cà tím trong vườn nhà , nhưng chuối thì , chỉ thể tự ‘ gian’ hái thôi.”
Diệp Mạn Tinh đăm chiêu . Cô vẫn còn thắc mắc tại nhắc đến “ gian” thôi, hóa là đang ‘đợi’ cô ở đây. Cô hái ngay hai đóa hoa đào rực rỡ đưa cho , giả vờ hờn dỗi : “Anh ba, em cho tất cả mà.”
Tống Văn Cảnh sững sờ: “Cành đào em tặng á?”
Diệp Mạn Tinh gật đầu: “Anh cứ nghĩ thì cứ là chắc? Anh ba, em nghỉ ngơi một lúc, nhưng nếu Bình An và Hoan Hỉ nhận điện thoại của chúng thì sẽ quậy banh nóc. Em gọi cho bọn nhóc một tiếng nghỉ ngơi.”
Tống Văn Cảnh “ừm” một tiếng, vẫn ở cửa phòng bếp theo vợ lên lầu, ánh mắt từng rời khỏi bóng lưng cô.
Thím Trần – bảo mẫu chợ về, thấy Lữ đoàn trưởng Tống trong bếp thì giật , vội vàng mặc tạp dề bước nấu cơm: “Lữ đoàn trưởng Tống, nghỉ ngơi , trong bếp thế ạ?”
Tống Văn Cảnh thu hồi ánh mắt, chỉ tay một góc trong bếp: “Thím Trần, thím trông lửa giúp là , tối nay nấu cơm.”
Thím Trần định khuyên can thêm, nhưng thấy Lữ đoàn trưởng Tống thật sự nấu cơm, bà cứng cũng tới nhóm lửa.
Nhìn Lữ đoàn trưởng Tống như , thím Trần khỏi cảm thán trong lòng. Lữ đoàn trưởng Tống đường đường là địa vị, thế mà tự tay xuống bếp nấu ăn. Thật hiếm thấy! Bà tiếp thêm củi bếp, cảm thán : "Mợ chủ thật phúc, giúp việc nhiều năm như , vẫn thấy chồng nhà ai yêu thương vợ đến .”
Thím thực sự cảm nhận Lữ đoàn trưởng Tống đối xử với vợ , chu đáo đến mức một từng trải như thím cũng thán phục. Đàn ông với vợ một hai ngày, thậm chí một hai năm thì cũng khó, nhưng như Lữ đoàn trưởng Tống đây thì quả thực hiếm khó tìm.
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh liếc thím một cái, giờ vốn mấy quan tâm đến chuyện yêu đương, hôm nay bất ngờ mở lời hỏi thêm: "Bình thường cô vui vẻ ?"
"Cô hạnh phúc nhất là khi nào?"
Thím Trần thế thì mỉm hiền hậu: "Dạ thưa chủ, mợ chủ vui nhất là khi trở về nhà. Mỗi tự tay bếp nấu ăn, trong mắt mợ chủ đều lấp lánh những tia sáng. Tuy rằng hai gần ít xa nhiều, nhưng cũng , mợ chủ thương chủ lắm.”