Sau khi về hết, ngoài phòng bệnh chỉ còn bảo mẫu canh gác. Bên trong, Diệp Mạn Tinh, Tống Văn Cảnh và cả Tống Thanh Nguyên vẫn ở .
Tống Văn Cảnh cả, khẽ hỏi: “Anh cả, cần em tránh mặt ?"
Tống Thanh Nguyên , giọng khàn đặc hỏi : “Em chứ?”
Tống Văn Cảnh cúi đầu liếc vợ một cái, sang cả. Một lúc , nghĩ đến điều gì, chỉ đáp: “Vậy em sẽ ở cửa đợi hai ."
Có lẽ vì sợ vợ lo lắng, lúc ngoài vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng điệu an ủi nhàn nhạt: “Đừng sợ, lẽ cả chuyện hỏi em thôi. Chẳng em cũng hỏi chuyện về hộp gỗ đào đó ?”
Diệp Mạn Tinh khẽ gật đầu.
Đợi khi đàn ông rời , trong phòng bệnh chỉ còn cô và cả Tống Thanh Nguyên. Ngay lập tức, ánh mắt của Tống Thanh Nguyên càng thêm nặng nề, đầy áp lực.
Diệp Mạn Tinh lên tiếng: “Anh cả, gặp riêng em là chuyện gì ?"
Thế , đàn ông từng ví như "thép" , nãy còn mang vẻ uy nghiêm đầy áp lực, bỗng nhiên một giọt lệ nóng hổi trượt dài khỏi khóe mắt khi cô kịp sang. Anh ... đang mặt cô.
Diệp Mạn Tinh ngớ . Sự tương phản quá lớn, cô hiểu chuyện gì đang diễn .
Là một đàn ông thép, dù khoét mất vết bớt thậm chí hủy hoại dung mạo, cũng từng rơi một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây, bật mặt cô. Chuyện gì đau lòng, buồn bã đến nhường nào mới khiến như ? Cô bối rối, vội vàng an ủi: “Anh cả, đừng mà. Anh uất ức gì thì cứ . Nếu như buồn vì hủy dung, em thể chữa cho mà, đừng lo lắng nha.”
Tống Thanh Nguyên mấy năm chuyện. Anh Diệp Mạn Tinh, giọng thô khàn, gần như vỡ, thốt trở nên lạc : “Anh quan tâm vẻ bề ngoài.” Anh ngừng một chút, tiếp tục, giọng vẫn run rẩy: “Em dâu, em tên Tinh Tinh đúng ? Em thể đưa Đào Yêu cho ?"
Diệp Mạn Tinh khẽ thốt lên: "Đào Yêu?" Cô ngỡ ngàng lặp , "Đào Yêu ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-895.html.]
Diệp Mạn Tinh nhíu nhẹ mày suy nghĩ, một tia sáng vui mừng chợt lóe lên trong lòng. Chẳng lẽ, cô tìm một hồn thể mà từng thả luân hồi ?
Cô nhấc ghế đẩu tới, xuống đối diện cả Tống Thanh Nguyên, hỏi: “Anh cả, thấy Đào Yêu ?"
Trong tiếng nức nở như đứa trẻ của Tống Thanh Nguyên, một đường ánh sáng trắng lóe lên. Diệp Mạn Tinh cảm nhận một hồn thể hình dáng giống hệt cô hiện .
Gà Mái Leo Núi
Nói chính xác hơn, đây là một phần hồn từng trú ngụ trong cơ thể cô. Hồn thể xuất hiện thấy Tống Thanh Nguyên đến đau lòng. Thoáng chốc, nó tỏ do dự, nên trở . Diệp Mạn Tinh cất tiếng chào, Đào Yêu liền bay về phía cô.
Tống Thanh Nguyên lập tức bắt lấy tay Đào Yêu, giọng chất chứa sự cầu xin khẩn thiết: “Đào Yêu, em thể ở đây ? Em trả giá thế nào cũng .”
Diệp Mạn Tinh tình cảnh mà còn đoán thì đúng là lạ đời. Anh cả Tống Thanh Nguyên lòng một hồn mà cô tách . giờ đây, cái hồn thể rời xa cô, dẫu để cô chăng nữa, thì cũng chẳng sống bao lâu. Cô chỉ một hồn duy nhất, thể để cô tách khỏi bản thể quá lâu.
Đào Yêu vỗ nhẹ mu bàn tay , bay đến mặt Diệp Mạn Tinh: “Đào Đào, thể giúp khôi phục dung mạo và vết bớt đó ? Hồi đó, tốn nhiều công sức mới đưa khúc gỗ đào ngoài.”
Diệp Mạn Tinh Tống Thanh Nguyên, sang Đào Yêu. Cô hỏi: “Giờ cô định thế nào?” Đào Yêu do dự một lúc lâu, bất ngờ : “Vậy sẽ ở bên cạnh , đến khi chịu nổi nữa thì sẽ về.”
Đáy lòng Diệp Mạn Tinh như nổ tung. Cô dáng vẻ của Tống Thanh Nguyên, đành bất lực bảo Đào Yêu về.
Cô sợ rằng nếu cưỡng ép thu hồi cái hồn , Tống Thanh Nguyên vẫn khỏe , lẽ sẽ ngất ngay tại chỗ. khi Đào Yêu về, cô hỏi: “Cô vẫn còn sống, về thăm con của ?”
Đào Yêu cô, hỏi bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Đào Đào, chắc cô quên , chúng là một thần hồn mà.”
Đào Yêu tiếp lời: “Ngoài , chuyện quan hệ thể xác là giữa cô và ba Tống, nên đó là con của , cũng là con của cô và ba Tống.”