Gió giữa rừng thổi mạnh, cô căn bản rõ gì. Cô hỏi : “Anh gì?"
Đào Gia: ?
Cuối cùng Đào Gia cũng chữ “thích” . Trong hoa đồng hành, tính chiếm hữu mạnh mẽ, kiêu ngạo và bốc đồng nhất. Anh tự cao, khi một thì sẽ bao giờ lặp .
Dù Tống Văn Cảnh cũng là loài , cũng thể sống cùng Mạn Tinh cả đời . Anh thể từ từ đợi.
Tiếng nổ vang dội, nền trời đột nhiên lất phất những giọt mưa đầu tiên.
Bùn đất ẩm ướt núi nhanh chóng cơn mưa cho ướt đẫm hơn.
Cùng lúc đó, một ngọn núi khác, lưng chừng sườn đồi, Trần Kiều Kiều chân dính đầy bùn đất đang cắm đầu chạy thục mạng, cứ như thể một con ch.ó dữ tợn đang rượt đuổi phía .
Không, chính xác hơn là đang truy đuổi cô , nhưng một con ch.ó hoang dại mà là một gã thanh niên với vẻ mặt hung tợn kém.
Thấy thể đuổi kịp, quất roi về phía cô. Trần Kiều Kiều lập tức quật ngã, lăn lông lốc xuống sườn núi. Gã thanh niên ung dung bước đến, giọng điệu pha chút tàn nhẫn: “Sao chạy nữa?”
Trần Kiều Kiều nước mắt lưng tròng: “Cậu Lâm, xin Lâm tha cho một mạng! nhất định sẽ giúp chạy thoát.”
Cậu Lâm xổm xuống bên cạnh cô , bóp chặt cổ: “Vậy cô chạy cái gì?”
Trần Kiều Kiều sợ hãi tái mét cả mắt, run rẩy đáp lời: “Xin... xin , sợ hãi.” Đối phương khẽ : “Được thôi, thanh mai trúc mã gì đó của cô đến bắt chúng . Cô xem, bây giờ chạy mới thoát đây?”
“Cô yên tâm, c.h.ế.t thì cô cũng đừng hòng sống sót .”
Trần Kiều Kiều sợ đến hồn bay phách lạc. Nước mưa rơi xuống, cô vội vàng lau , lắp bắp : “Cậu… Lâm, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất. Hay là đến nơi nguy hiểm nhất .” Lúc , Trần Kiều Kiều hối hận c.h.ế.t. Cô vốn dĩ thể tái hôn êm , ghen tị với Diệp Mạn Tinh gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-885.html.]
Cậu Lâm liền bật lớn, kéo cô về một hướng khác, hướng đó là sâu trong núi. Trần Kiều Kiều sợ đến mức thét lên thất thanh.
Gà Mái Leo Núi
Gã đàn ông đúng là điên thật . Chỉ là khi bọn họ chạy đến một ngọn núi khác, phát hiện hoa đào quanh núi nở rộ, cảnh tượng cực kỳ mắt.
Cô vươn tay cầm lấy một nhành hoa đào, cảm thấy thật mê hồn. Chỉ là đến khi kỹ hơn, một tiếng động lớn vang lên, cô chỉ cảm thấy gáy tê rần ngất .
Trước khi bất tỉnh, cô thấy tiếng động gì đó, giống như đang truy đuổi đến. Cậu Lâm thấy động tĩnh, trong lúc do dự, bóp chặt cổ Trần Kiều Kiều, đó liếc về phía cây hoa đào , nắm chặt trong tay một nhành đào.
Cậu Lâm khẽ lẩm bẩm: “Thì là hoa đào tinh, chẳng trách đến . Lần thứ trong tay, xem xem Tống Văn Cảnh dám lấy mạng đây.”
Hắn lưu luyến liếc về phía những cánh hoa đào đang nở rộ, tiếc nuối : “Ra tay muộn mất . Nếu mà phận cô sớm một chút, lẽ thành công từ lâu .” Bây giờ thì thất bại trong gang tấc.
Cậu Lâm cam tâm.
Nếu Diệp Mạn Tinh ở đây, cô hẳn sẽ nhận đây chính là chủ từng mua cho cô ba mươi nghìn viên đá thô, cuối cùng bắt cóc cặp song sinh nhưng Đào Gia cứu thoát. phận giúp , thấy âm thanh vang lên: “Bên hình như !”
Đoàng!
Khi viên đạn sượt ngang qua má Cậu Lâm, lập tức ôm lấy Trần Kiều Kiều, lao xuống khe núi.
Đến khi nhóm Triệu Chiêu Hoa đuổi đến, ở đó nào còn ai?
Triệu Lăng quanh, đó với phía : “Đi tìm tiếp , vẫn còn con tin tìm thấy.”
Cùng lúc đó, ở thung lũng một ngọn núi khác, hoa đào nở rộ khắp nơi. Diệp Mạn Tinh gốc đào mộc bổn thể trồng ở thung lũng, sang gốc đào mộc bổn thể chặt thành từng mảnh vụn, chỉ cảm thấy đau xót khôn nguôi.