Tống Thanh Lâm chân thành cảm ơn Tống Văn Cảnh một nữa: “Ơn lớn quá, thể cảm tạ hết bằng lời. Cảm ơn em ba, em cứu cả nhà chúng một nữa .”
Vừa dứt lời, Tống Văn Cảnh gật đầu kịp gì thì bất ngờ tiếng động lớn, đạn bay đến tới tấp. Tống Văn Cảnh nhanh chóng đỡ đạn, trở tay b.ắ.n trả ngay lập tức.
Kịch một tiếng, thứ gì đó rơi xuống. Sau đó, Diệp Mạn Tinh thấy một âm thanh lớn như tiếng sấm chớp, đầy giận dữ: “Tống Văn Cảnh, phá hỏng chuyện của , mà còn dám đến đây ?”
“Được, lắm! Hôm nay nếu các đến, thì c.h.ế.t hết ở đây !”
Lúc , Cố Nguyên, Tân Lam và những khác đều kịp thời đến nơi. Họ lập tức vây quanh một ông lão với mái tóc bạc trắng điểm xuyết, để râu quai nón rậm rạp.
Đào Gia hề sợ hãi, khẩy : “Này, ông già, ông g.i.ế.c chúng thì xem xem hôm nay ông cái bản lĩnh đó chứ!”
Miệng Đào Gia quả nhiên là thiếu đòn, dứt lời thì s.ú.n.g đạn b.ắ.n rát lưng .
Cuối cùng, vẫn là Tống Văn Cảnh bảo xuống. Anh đẩy Đào Gia xuống, nhờ mà cả nhóm mới thoát khỏi vụ nổ .
Sau lưng ông lão còn mấy chục vệ sĩ theo , cùng với những tên sát thủ xăm trổ đầy cánh tay. Gần như chỉ trong chớp mắt, chúng truy đuổi đến chỗ bọn họ.
Thế nhưng, buông lời cay nghiệt đó, khi của tấn công xong thì ông cao chạy xa bay.
Đào Gia, Cố Nguyên và những khác: ?
Lúc , Diệp Mạn Tinh còn nghĩ rằng hôm nay sẽ cứu con tin. Nào ngờ, cố gắng mở mắt dù đang mơ màng, thều thào một câu: “Con tin… ở sườn núi.”
Anh thậm chí còn chỉ tay về một hướng bất tỉnh nhân sự.
Tinh thần chuyên nghiệp đến Diệp Mạn Tinh cũng cạn lời. Tống Thanh Kỳ vốn còn với ruột mấy câu, kết quả Tống ngất lịm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-884.html.]
Gà Mái Leo Núi
Tống Thanh Lâm như suy nghĩ gì đó, bèn : “Thanh Kỳ, em cõng trai xuống , sẽ dẫn cứu con tin."
Chỉ là khi lời , liếc xung quanh, tiếng s.ú.n.g đạn vẫn ngừng vang lên, do dự một lát mới : “Em dâu, nơi nguy hiểm lắm, chi bằng cử đưa em và Thanh Kỳ xuống núi .”
Lúc núi thực sự quá nguy hiểm. Vết thương của Tống Thanh Nguyên quá nặng, chắc chắn đưa xuống núi càng sớm càng .
Diệp Mạn Tinh tìm đào mộc bổn thể, cô thể rời lúc chứ?
Cô đáp một tiếng: “Anh hai, cứ bận việc của , em . Vừa nãy cũng thấy tình huống của em , em khả năng tự bảo vệ .”
Cô xong thì thấy Đào Gia với mái tóc rối bù như tổ quạ do vụ nổ chạy đến. Vừa tới nơi, kéo tay cô : “Mạn Tinh, mau theo , lão già phát điên lên . Ông thả mấy con quái vật đáng sợ , xung quanh đều là tiếng s.ú.n.g đạn, ở đây chỉ nước c.h.ế.t thôi.”
“Vậy còn ba…”
Tống Văn Cảnh lập tức đẩy cô xa: “Vợ , em với , lát nữa sẽ đến tìm em.”
Tống Văn Cảnh chạy đến thấy vẫn , lập tức đưa Tống Thanh Nguyên đang hôn mê lên lưng Tống Thanh Kỳ. Cuối cùng, dùng sức một đẩy Đào Gia và Tống Thanh Kỳ, lớn: "Đi!"
Diệp Mạn Tinh đẩy xa. Ngay đó, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Nơi bọn họ lúc nãy lập tức nổ tung thành từng mảnh. Diệp Mạn Tinh vẫn gọi lớn một tiếng: “Anh ba, Thanh Lâm!”
Đào Gia hiểu cô sẽ chịu rời , lập tức cõng cô lên chạy như bay. Nghe thấy lời cô , trấn an: “Mạn Tinh đừng lo, họ sẽ . Không Thanh Lâm năng lực dịch chuyển gian ngay lập tức ?”
"Anh ba!"
Đào Gia nhân cơ hội giở trò : “Lúc còn cứu mấy con tin nữa, chắc sẽ c.h.ế.t . Cô xem, lúc chỉ ở bên cạnh cô, mau ly hôn với , Mạn Tinh…” Diệp Mạn Tinh trợn tròn mắt: “Đào Gia, thả xuống, tự !”
Đào Gia lập tức ngậm miệng. Anh cõng cô lưng chạy như bay giữa núi. Gió lớn, Đào Gia nhân cơ hội : “Mạn Tinh, cho dù cô ly hôn với , đợi mệnh hệ gì… Mạn Tinh, chúng lập khế ước với ."