Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 882

Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:21:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường , Diệp Mạn Tinh khỏi suy nghĩ. Mấy ngày , ngay cả chú Tư Tống Tấn Chiêu cùng các đồng chí công an cũng tìm kiếm nhưng thấy ai. Liệu hôm nay, họ may mắn tìm đây?

Cô bất giác thốt câu hỏi .

Cố Nguyên cạnh khẽ mỉm : "Chị dâu, chị vẫn thực sự hiểu rõ về lữ đoàn trưởng Tống . Năm đó, đầu tiên chị bỏ nhà lên Bắc, chúng tìm khắp nơi nhưng thấy. Thế mà lữ đoàn trưởng Tống chỉ dựa trực giác nhạy bén dẫn lối tìm hướng của chị."

Đào Gia vô cùng hứng thú, hỏi: "Đào Đào, chuyện là khi nào ?"

Diệp Mạn Tinh: "..."

Cô ngượng ngùng: "Cố Nguyên, đừng nhắc chuyện cũ nữa."

Lần lên núi, Cố Nguyên lái xe phía . Diệp Mạn Tinh ghế , bên trái là Tống Văn Cảnh, bên là Đào Gia, vẫn cái vẻ kiêu ngạo thường thấy.

Còn Tân Lâm thì ghế phụ lái.

Tiểu Cao, Tống Thanh Lâm và những khác xe phía .

Tống Văn Cảnh cũng như Tân Lâm, từ lúc lên xe nhắm mắt dưỡng thần. Lúc , trong xe chỉ còn tiếng chuyện của ba họ.

Cố Nguyên thật sự tin tưởng Tống Văn Cảnh. Trong những ở đây, chỉ điềm tĩnh nhất. Nghe , Cố Nguyên giải thích: "Chị dâu, lữ đoàn trưởng Tống bao giờ chuyện gì mà chắc chắn. Lần nếu lữ đoàn trưởng Tống quyết tâm lên núi, chị cứ yên tâm ."

Đào Gia tin, hừ một tiếng: "Không đời nào may mắn đến thế!"

Diệp Mạn Tinh vô thức nhớ tổng tài (ám chỉ Tống Văn Cảnh) mang khí chất Long Ngạo Thiên, sở hữu vận may khó tin. Liệu chuyện thực sự thuận lợi đến thế ?

Ở bên cạnh đàn ông lâu đến mức vận may của cô cũng trở nên hơn, khiến cô quên mất điều đó. Cố Nguyên để tâm Đào Gia tin . Sau khi chiếc xe việt dã chạy một mạch lên núi, đến địa điểm mà họ từng trải qua lôi kiếp đầu tiên, thêm vài cây nữa, xe thể tiến sâu hơn. Họ đành xuống xe bộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-882.html.]

Lần đường , Đào Gia và Cố Nguyên thường xuyên đấu khẩu, nhờ mà hành trình cũng đỡ phần nào tẻ nhạt. Chỉ là càng sâu, Diệp Mạn Tinh càng thêm thắc mắc: “Anh ba, phía vẻ khá xa , chẳng lẽ họ đến tận chốn hoang vu, rừng sâu như thế ?”

là, mấy bụi cây, ngọn cỏ cứ thế ngáng đường. Tống Văn Cảnh cô, đó khụy gối xuống, : “Anh cõng em qua đoạn .”

Diệp Mạn Tinh: ?

Cô cảm thấy lòng bàn chân bắt đầu phồng rộp, nghĩ đến nhiệm vụ thành, cô chút do dự.

Đào Gia chen : “Cô cần cõng thì để cõng cho. Đoạn đường còn đến mấy cây nữa, đợi đến khi cô tự qua, e là đôi chân cô cũng nát bươn .”

Tống Văn Cảnh , hai tay nhanh chóng kéo Diệp Mạn Tinh lên lưng. Lưng rộng rãi, vững chãi và rắn chắc, hai cánh tay cũng cơ bắp săn chắc, đôi chân dài sải bước trong rừng mà cứ như đường nhựa .

Anh cõng một , nhưng nhanh hơn so với hầu hết . Diệp Mạn Tinh trầm trồ: “Anh ba, thể lực phi thường đến thế?”

Đào Gia cũng từng cõng cô, nhưng lưng của Đào Gia giống . Dù Đào Gia cũng chỉ là trẻ tuổi, bình thường đều vệ sĩ kèm, còn nhờ hoa mạn đà la trợ giúp. Mạn đà la tác dụng gây ảo giác, năng lực cũng đủ sức đối phó kẻ thù .

Dù thể hình Đào Gia cũng , nhưng vẫn khó lòng sánh bằng Tống Văn Cảnh.

Nhờ trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt nhất, Tống Văn Cảnh sở hữu sức lực dồi dào. Được cõng lưng , Diệp Mạn Tinh cảm thấy vững chãi tựa một ngọn núi.

Điều đáng mạnh mẽ, nhanh nhẹn như một chú báo , tốc độ di chuyển thoăn thoắt của quả thực khiến mặt đều sửng sốt: “Thật sự là đang cõng ?”

Gà Mái Leo Núi

Tống Văn Cảnh khẽ ừ một tiếng : “Thật những lúc khác, cũng ‘sung sức’ đấy thôi.”

Diệp Mạn Tinh ngượng nghịu nhéo eo , nhưng chạm đúng vòng eo săn chắc của . Diệp Mạn Tinh chỉ đành vội vàng lái sang chuyện khác hỏi: “Anh ba, chúng thể tìm cả ?”

 

Loading...