Diệp Mạn Tinh khẽ khàng bước đến, cạnh giường bệnh. Cô đàn ông, giọng pha chút lo lắng: “Anh ba, tỉnh ?"
Tống Văn Cảnh khẽ "ừm" một tiếng, hiệu cô cúi thấp xuống một chút.
Diệp Mạn Tinh theo. Vừa cúi xuống, cô đàn ông ôm chặt lòng, giọng khàn khàn đầy hối : “Vợ , xin , về muộn mất ."
Diệp Mạn Tinh ôm thật chặt, cô ngước mắt lên , khe khẽ : “Anh ba, chắc thấy hoa đào khắp thung lũng nhỉ, cả hoa đào em nữa, ..."
Vừa dứt lời, cô đàn ông cuồng nhiệt hôn lên môi. Môi cô hút mạnh, chiếc lưỡi lập tức quấn lấy, dẫn dắt cô một điệu nhảy hoang dại.
"Ưm, ba."
Mãi một lúc lâu , Diệp Mạn Tinh mới buông tha. Đôi môi cô đỏ mọng, sưng tấy và ẩm ướt, trông cực kỳ gợi cảm.
Người đàn ông nhẹ nhàng buông cô , kéo cô xuống mép giường, chuẩn cho một cuộc trò chuyện nghiêm túc.
Thông minh như Tống Văn Cảnh, vốn dĩ thể nào những điều Diệp Mạn Tinh đang che giấu. Anh lặng lẽ cô, ánh mắt sâu thẳm, hỏi: “Vợ , em gì với ?"
Anh một vài chuyện từng kể, vốn nghĩ chẳng mấy quan trọng.
những điều , nhất định rõ, nếu giữa hai họ sẽ mãi tồn tại một rào cản vô hình.
“Anh ba.” Diệp Mạn Tinh khẽ gọi, giọng như tan chảy trong thở. Lúc , cơ thể cô dễ dàng khơi gợi, chỉ một nụ hôn nhẹ cũng khiến những cánh hoa đào hồng thắm ẩn hiện làn da, mỗi cánh đều lấp lánh như ngậm sương, đến nao lòng.
Tiếng gọi mang chút hờn dỗi yêu kiều, dịu dàng đến nao lòng, tựa như một sợi tơ vương vấn, gieo lòng đàn ông một chiếc móc câu vô hình. Hương hoa đào trong cơ thể cô khơi dậy, mùi hương thoang thoảng mơn man chóp mũi, khiến m.á.u nóng trong Tống Văn Cảnh tức khắc dâng trào khắp cơ thể.
Tống Văn Cảnh cảm thấy cổ họng khô khốc, làn da ngón tay trắng nõn mịn màng, mềm mại đến mức chỉ một chạm nhẹ cũng đủ để nhận , bản thất bại t.h.ả.m hại .
Cơ thể phụ nữ luôn sức hấp dẫn c.h.ế.t , nhưng khoảnh khắc , Tống Văn Cảnh nhận việc kìm giữ bản càng ngày càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-876.html.]
Gà Mái Leo Núi
May mắn , trong suốt một năm nhiệm vụ, tập quen với việc tự điều tiết ý chí để chế ngự những cơn đau thể xác. Đến mức, cơ thể dường như thích nghi với trạng thái hỗn loạn nhưng vẫn cưỡng ép kiểm soát như thế .
Anh nắm lấy tay cô, khẽ cọ cằm mu bàn tay mềm mại. Bộ râu lún phún cạo chọc da thịt cô, mang theo chút ngứa ngáy.
Thấy vợ khẽ nhăn mũi vì ngứa, liền nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng dỗ dành: “Vợ , em cứ , sẽ lắng .” Diệp Mạn Tinh ngước mắt thẳng , : “Anh ba, em cũng nhận , em giống với những khác.”
Cô thêm điều gì cụ thể, chỉ nhẹ nhàng duỗi cánh tay với những cánh hoa đào hồng thắm về phía đàn ông.
Những cánh hoa đào hồng thắm đến nao lòng, tựa như bao phủ bởi lớp sương mỏng, thoáng qua càng thêm phần quyến rũ.
Tống Văn Cảnh gần như mất kiểm soát vẻ non tơ, trắng nõn của những cánh hoa đào đẫm sương làn da cô. Giọng khàn đặc, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, hỏi khẽ: “Vợ , đây là… hình xăm đặc biệt của em ? Hay đúng hơn, đây là một năng lực khác thường của em?”
Khi ở trong thung lũng, từng choáng váng khi thấy đào nở rộ khắp núi, nhưng khoảnh khắc đó, nghĩ cô là một hoa đào tinh.
Chủ yếu là vì bản cũng sở hữu năng lực đặc biệt, nên việc chấp nhận những điều phi thường như thế hề khó .
Diệp Mạn Tinh lắc đầu nhẹ, thẳng , dứt khoát : “Anh ba, em… là con .”
Cô thẳng thắn thừa nhận.
Về việc Diệp Mạn Tinh tình cảm sâu đậm với đàn ông , câu trả lời thực dễ đoán. Ngay từ thứ hai cô sẵn lòng vì mà sinh hạ song sinh, thứ quá rõ ràng. Khi , cô là một hoa đào tinh, cơ thể gần như hồi phục , còn lý do thể chất ràng buộc như đầu nữa.
Cũng như , khi phận thật sự của cô tiết lộ, nếu rời , thử hỏi ai thể ngăn cản cô chứ?
Việc cô bằng lòng ở , lắng ý kiến của , chẳng chứng tỏ rằng cô nỡ rời xa, bỏ đàn ông , giống như chồng cô từng ?
Tình cảm của tuy bùng cháy dữ dội, nhưng đủ sâu sắc và bền bỉ theo năm tháng.
Dù cuộc đời con ngắn ngủi đến mấy, cô vẫn sẵn lòng cùng hết quãng đường còn , trọn kiếp .