Tân Lâm Đào Gia như một đứa trẻ nghịch ngợm, bất lực : “Anh đang thương , xử lý .”
Kết quả là Đào Gia ném một chậu mạn đà la về phía , đó vỗ vỗ mông, : “ xem Đào Đào thế nào đây.”
Tân Lâm: “…”
Diệp Mạn Tinh đàn ông cõng một quãng đường dài. Cô lôi kiếp quá đỗi ngoan ngoãn đỉnh đầu, khóe miệng giật giật: “Anh ba, thể dừng .”
Người đàn ông cụp mắt cô nhưng vẫn dừng , cho đến khi đến bờ sông, mưa trời cũng ngừng rơi.
Diệp Mạn Tinh dòng sông đang chảy, ngước mắt hỏi đàn ông: “Anh ba, đây là…?”
Anh cô thích sạch sẽ nên mới cố tình tìm một con sông như thế .
Tống Văn Cảnh xuống tảng đá lớn bên bờ sông, cô, cô khó hiểu .
Tống Văn Cảnh mở lời: “Em tắm gội sạch sẽ , Bối Bối và Đoàn Đoàn đều cả. Tân Lâm cùng những khác đang ở gần đây, còn hai và Cố Nguyên cũng ngay phía thôi.”
Lần , ngay cả Triệu Chiêu Hoa và Triệu Lăng tưởng chừng mất tích cũng cứu, Tống Văn Cảnh thật sự bỏ ít công sức để điều .
Trước đây, những lúc như thế , vẫn thể thản nhiên giải thích tại biến mất lâu như , nhưng giờ đây, gần như nhắm chặt mắt, dồn nén năng lượng một cách tập trung nhất.
Diệp Mạn Tinh: "?"
Cô thích sạch sẽ, nhưng cô cũng rằng lôi cô tắm rửa những lúc như thế , đúng chứ?
Cô ngẩng đầu lôi kiếp, ba tia sét cuối cùng dường như vẫn đang ngoan ngoãn chờ đợi bầu trời. Thực cô cũng gì nhiều, chỉ tạt nước lên mặt rửa sơ qua. Trong núi rừng, khắp nơi đều là bùn đất ẩm ướt, cùng với khí đậm mùi sét đánh, cô cảm thấy mùi bùn đang xộc mũi .
Diệp Mạn Tinh hỏi: “Anh cố tình tìm đến tận đây ?”
Tống Văn Cảnh đang cô từ một cách xa. Gương mặt nhỏ nhắn xinh của cô, làn da trắng nõn, khiến cô trông như một tinh linh nhỏ giữa núi rừng hoang sơ .
Tống Văn Cảnh cô, dịu dàng : “Khi đang lái xe, bảo Tân Lâm tìm giúp.” Diệp Mạn Tinh thoải mái rửa mặt, sảng khoái bước đến bên , bất ngờ thốt lên: “Từ khi nào mà Tân Lâm trở nên ngoan ngoãn đến ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-870.html.]
Tống Văn Cảnh vươn dài đôi chân, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh hoa đào trong lòng bàn tay, chỉ chân : “Vợ, đây.”
Diệp Mạn Tinh ba tia sét cuối cùng còn sót bầu trời, đang định sắp đặt trận pháp phòng thủ thì thấy giọng trầm ấm, đầy ân cần của đàn ông: “Vợ, cần , cứ chui lòng là .”
Diệp Mạn Tinh đàn ông bằng ánh mắt dò xét lạ lùng, cô luôn cảm thấy trở về, cứ như biến thành một khác .
Cô chỉ lên bầu trời và : “Anh ba, phần sét còn sắp đến .”
Tống Văn Cảnh kéo cô lòng trấn an: “Không , cứ trong lòng là .”
Diệp Mạn Tinh: "?"
Thực sự cần trận pháp phòng thủ ư?
Người đàn ông thương nặng, nãy còn trúng hơn chục tia sét ?
Bùm.
Diệp Mạn Tinh kịp suy nghĩ thêm nữa, bởi vì tia sét giáng thẳng xuống.
đàn ông ở ngay phía nên cô thực sự trúng đòn. Anh nắm lấy tay cô, cúi xuống, áp môi lên trán cô, hôn một cái thật nhẹ.
Nụ hôn nhẹ, thực sự chỉ là một cái chạm phớt qua, : “Không , đợi một lát là sẽ thôi.”
Đôi mắt xinh của Diệp Mạn Tinh chằm chằm, đàn ông thật sự thể một chống chọi lôi kiếp ?
Lúc , lớp sương hoa đào hồng nhạt bao bọc lấy cô. Nghe phận hoa đào tinh của cô bại lộ, nhưng từ nãy đến giờ đàn ông vẫn hề đề cập đến chuyện . Một đôi bàn tay to lớn che mắt cô, cô cảm nhận một nụ hôn nhẹ nhàng, trấn an đặt lên đỉnh đầu , đó là tiếng sấm rền vang.
Gà Mái Leo Núi
Lôi kiếp dần tan biến, ánh sáng rực rỡ bừng lên khắp bầu trời khiến Diệp Mạn Tinh cảm thấy cả đắm chìm trong niềm hân hoan khi thăng cấp.
Ngay cả những bông hoa đào màu hồng mơ hồ hiện lên cơ thể cô đó cũng biến mất ánh sáng trắng .
Diệp Mạn Tinh cúi đầu làn da trắng nõn, mềm mại cơ thể cô càng thêm căng mọng, mịn màng.