Bác cả Tống: "Văn Cảnh trở về , chắc chắn giả."
Ông nghĩ đến thành tích quân ngũ lừng lẫy của Tống Văn Cảnh. Mười mấy năm qua, từng thất bại một , mỗi nhiệm vụ đều lập công hạng nhất. Năng lực thật sự phi phàm.
Sau khi hết khiếp sợ, Tống Thanh Kỳ chỉ một câu "Phục", ba của thật quá phi thường. Anh tự lẩm bẩm: "Anh thế nào mà ?"
Bác cả Tống lắc đầu, dừng một lát mới : "Người thiên phú như cả con còn hành hạ tàn nhẫn đến mức dung nhan hủy hoại, chắc là thằng bé cũng chẳng thể khá khẩm hơn là bao, nhất định là chịu gian khổ."
"Vừa trở về mất con, thử hỏi ai thể đau khổ hơn nó đây?"
Nói đến đây, bác cả Tống gọi mấy cuộc điện thoại, đều là để giúp đỡ tìm cặp sinh đôi.
Trái khi bác gái Tống bình tĩnh thì lau nước mắt hỏi: "Vậy ai sẽ cứu Thanh Nguyên?"
Bác cả Tống dừng một lát mới : "Nếu thằng cả Thanh Nguyên tin tức, thì chắc là cũng thông tin về thằng ba Tống Thanh Văn . Lần em tư đang là tổ trưởng Đội Hành động Đặc biệt, chắc chắn em tư sẽ đích dẫn đội giải cứu."
"Còn về phía chúng , cứ để Thanh Lâm và Thanh Kỳ cùng chuyến ."
Vừa thấy lời , vành mắt bác gái Tống mới ngừng ướt át một chút: "Ừ , cứ để thằng hai và thằng tư cùng , nhất định cứu hai của tụi nó về."
Đôi mắt bà đỏ hoe, bao nhiêu năm , cuối cùng cũng tin tức của Tống Thanh Nguyên, bà thể xúc động cho ?
Cuối tháng sáu ở thành phố Nam vốn dĩ nắng chói chang bất ngờ đổ mưa rào, ngược dịu bớt cái nóng bức kéo dài mấy ngày liên tiếp.
Diệp Mạn Tinh một gian trữ đồ riêng, mới thực sự là cô ngoài một . Mọi thứ cô cần cho chuyến từ quần áo đến nhu yếu phẩm đều gọn trong gian đó, và đúng như lời đồn, cô thể "tay " đến thành phố Nam mà chẳng cần lo hành lý lỉnh kỉnh.
Có lẽ vì biên giới Tây Nam khá nóng nực nên cô mặc một bộ đồ thể thao mỏng mát, một đôi giày thể thao để tiện di chuyển, tóc cũng búi cao gọn gàng kiểu củ tỏi. Cả toát lên một vẻ ngoài sạch sẽ, thoải mái đến lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-862.html.]
Lúc Đào Gia thấy cô khá lâu, đôi mắt phượng khẽ híp , thành một đường mảnh, ẩn chứa trong đó những cảm xúc phức tạp khó tả.
Diệp Mạn Tinh chẳng tài nào đoán . Vừa thấy Đào Gia, cô hỏi ngay: "Sao như ? Bối Bối Đoàn Đoàn ?" Hôm nay Đào Gia mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, mái tóc ngắn rối càng gương mặt điển trai của thêm phần phong trần, lãng tử.
Ầm một tiếng, tiếng sấm rền vang. Diệp Mạn Tinh cảm thấy thời tiết gì đó bất thường.
Đào Gia bỗng nhiên tiến gần cô, giương ô che cho cô, đó thẳng đến bãi đỗ xe ở bên ngoài nhà ga. Sau khi thấy lời cô, thế mà chỉ buông một câu cụt lủn: "Cô xinh."
Diệp Mạn Tinh: ?
Nếu là khác cô còn thể coi như đùa, nhưng lời do "hoa đồng hành" của cô thì chắc chắn đó là lời khen thật lòng.
Diệp Mạn Tinh cúi đầu liếc bộ trang phục . Quần áo thể thao đơn giản, tóc búi cao, cùng đôi giày thể thao năng động. Ngoài gương mặt xinh sẵn , cô thật sự thấy lộng lẫy hơn thường ngày.
Bình thường vốn kiệm lời khen ngợi, thế mà thấy kiểu tóc đáng yêu buông lời khen cô xinh ?
Diệp Mạn Tinh hề rằng trang phục của cô hôm nay khiến cô trông trẻ trung, thanh thoát hơn hẳn, thậm chí còn toát lên nét yêu kiều, duyên dáng của một cô gái chồng. Đây mới chính là dáng vẻ hồn nhiên, tươi tắn của cô thuở còn độc .
Gà Mái Leo Núi
Sau khi Diệp Mạn Tinh kết hôn, cách ăn mặc đều là tóc tết hai bên hoặc những kiểu búi tóc cầu kỳ. Ở công ty, cô càng ăn vận trưởng thành, nghiêm túc hơn. Tất cả những phong cách đó đều là Diệp Mạn Tinh mà Đào Gia từng .
Cô ăn mặc như thật sự hợp gu Đào Gia. Khi giúp cô lên xe, cũng đặc biệt cẩn trọng.
Diệp Mạn Tinh: ?
Lúc lái xe lên núi, Đào Gia đưa cô dùng bữa thịnh soạn , mới bắt đầu hành trình lên núi.