Lời vẻ vô lễ, nếu là khác , Tống Văn Cảnh hẳn chẳng thèm bận tâm. đây là lời từ chính con trai , vẫn lặng thinh, kiên nhẫn chờ đến khi con gái trút bỏ hết giận hờn.
Mấy Tiểu Cao cạnh định lên tiếng can ngăn, nhưng Cố Nguyên kịp thời hiệu. Đây rõ ràng là chuyện nội bộ của gia đình Trung đoàn trưởng Tống, ngoài e là tiện nhúng tay.
Tống Văn Cảnh im lặng lâu, đợi hai nhóc cho thỏa, đó mới ôm chặt lấy chúng và nhẹ nhàng : "Xin , cha về muộn. Cha sẽ tìm chị các con trở về, sẽ để bất cứ ai trong họ gặp nguy hiểm nữa."
Thấy hai nhóc vẫn chịu tin , Tống Văn Cảnh ôm chặt lấy chúng, buông tay dù chỉ một giây.
Kể từ trở về , trở nên trầm tính hơn hẳn, tính cách cũng đổi ít so với . Thế nhưng, tình yêu dành cho các con thì chẳng hề vơi chút nào.
Tống Văn Cảnh vỗ về nỉ non, cúi xuống hôn nhẹ lên trán mỗi đứa, tiếp lời: "Bé cưng , cha sẽ tìm chị của các con trở về. Cha xin vì trong 'giấc mơ' 'kiếp ' mà các con từng nhắc, cha kịp bảo vệ các con. Ngay cả trong hiện thực, cha cũng về muộn, để các con chịu nhiều ấm ức."
Không hiểu vì , khi thấy lời xin mà ở "kiếp " chúng từng khao khát nhưng đợi , nay thể thấy, hai nhóc bỗng thấy một nỗi bi thương dâng trào nơi cổ họng. Đôi mắt xinh của cả hai đều ngấn lệ.
Lời cha dứt, nước mắt của chúng lập tức vỡ òa như đê vỡ.
Hai tiếng "òa" vang lên, hai nhóc con càng lúc càng dữ dội.
Cố Nguyên ở phía bên đường đợi ba cha con một lúc lâu. Thấy bạn vẫn dỗ các bé, đành tới giải thích.
Ban đầu, khi Cố Nguyên định mở lời, bạn ngăn .
dáng vẻ của bạn , hai nhóc chắc chịu . Thế là, xổm xuống và giải thích: "Bình An, Hoan Hỉ, bọn chú cố gắng hết sức để trở về . Không cha các cháu về , là lúc đó bọn chú đều thể về ."
Anh định lau nước mắt cho hai cục bột nhỏ, nhưng cả hai đều tránh né. Cố Nguyên đành ở bên cạnh tiếp lời: "Các cháu đừng nữa. Dù thì cha các cháu cũng về , các cháu sẽ luôn an , bây giờ và cả nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-859.html.]
Hoan Hoan và Bình Bình vẫn im lặng. Tống Văn Cảnh cúi xuống hôn thêm một nữa lên trán chúng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Xin bé cưng, dù các con thích vui, cha vẫn sẽ cứu bọn chúng."
"Dù đó là con của ai, cha cũng sẽ tay cứu giúp."
Hoan Hoan mím môi hỏi: "Tại ạ?"
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh cúi đầu vuốt mái tóc rối bời cho con gái, đó nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn vương má con trai. Anh hai con, giọng điệu điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự sâu sắc: "Bởi vì sự tồn tại của những như cha chính là để thế giới ít những đứa trẻ trải qua cảnh đáng thương như các con. Cha đến muộn để bảo vệ các con, mong các con hãy tha thứ."
Anh dừng một lát, giọng thoáng chút nghẹn ngào: "Nếu như thế giới thêm nhiều như cha, nếu như ở kiếp trong những giấc mơ ám ảnh các con, họ thể đến và cứu vớt các con đúng lúc, cha sẽ vô cùng ơn."
"Bé cưng, nếu hôm nay cha ngơ để chuyện như xảy , thì ngày mai sẽ thêm những đứa trẻ khác, nội tâm chúng sẽ tràn ngập thù hận giống như các con. Chúng thể để bi kịch cứ thế lặp ."
Tống Hoan Hoan bật nức nở: " cha ơi, bọn họ hại chúng con, chúng con chủ động hại họ." Tống Văn Cảnh ôm chặt cô bé lòng, giọng vỗ về nghiêm túc: "Bé cưng, nếu họ thật sự tội, pháp luật sẽ cách trừng phạt thích đáng."
Thực tế thì, những đứa trẻ sáu bảy tuổi thể phạm tội lớn đến mức nào? Cùng lắm chỉ là mang ý nghĩ sai lầm, còn kẻ đáng căm hận và tội thật sự chính là đằng giật dây.
Tống Hoan Hoan vẫn yên trong vòng tay cha.
Còn Tống Bình Bình, là câu nào của cha chạm đến tận đáy lòng, mà bé bỗng trở nên im lặng lạ thường. Bịch bịch bịch.
Mọi đầu , mấy đứa bé ngất xỉu giờ tỉnh, đó chúng lóc chạy đến.
Anh em nhà họ Chu nức nở: "Chú Tống, xin chú hãy mau cứu cháu, chúng cháu cũng chỉ là thể trở về nên mới gọi Bình Bình và Hoan Hoan thôi ạ."