Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 842

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:15:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất nhiên, việc Đào Gia thương cũng thể là do chỉ là hoa đồng hành một hồn mà thôi.

Lúc Diệp Mạn Tinh tìm Đào Gia, thì bên , Trần Kiều Kiều tin ba Tống mất liên lạc. Cô chẳng hề chuyện gì xảy , nhưng đây là tin tức khiến cô vui mừng khôn xiết kể từ khi tái hôn.

Gần cuối năm, cô mang theo hai chai mạch nha, một gói t.h.u.ố.c lá và một bình rượu ghé qua nhà họ Tống. Đến nơi thì gặp Tống hôm nay về sớm, bà thấy cô thì khá bất ngờ:

Gà Mái Leo Núi

“Sao Kiều Kiều tới ?”

Trần Kiều Kiều Tống, nở một nụ :

“Thím Tống, cháu ba Tống mất liên lạc, cháu đến xem cần cháu giúp gì ạ?”

Tống Bình Bình thấy cô thì cực kỳ khó chịu. Nghe , bé khịt mũi khinh thường, giọng non nớt nhưng lời lẽ chẳng mấy dễ :

“Để dì giúp thì dì giúp gì hả?”

Không bé khinh thường đối phương, mà dù cho Trần Kiều Kiều liên quan đến phía , tác dụng của cô cũng giới hạn.

Mẹ Tống im lặng, bà gọi cặp song sinh nhỏ , dúi hoa quả đóng hộp cho từng đứa dỗ dành:

“Bình Bình và Hoan Hỉ tìm chị chơi nhé, lát nữa bà sẽ đồ ăn ngon cho mấy đứa.”

Năm nay, cha Tống chính thức thăng chức Chủ tịch huyện Nam Tây. Có thành tích là nhờ công lớn của khu công nghiệp thị trấn Hồng Kiêu phát triển thành công rực rỡ. Những thành tựu đủ để ông thăng tiến xa hơn.

Khu công nghiệp phát đạt, hoa quả đóng hộp thì các loại kẹo hoa quả cũng vang danh khắp nơi, hương vị quả thật thơm ngon.

Tống Bình Bình tuy đang ở tuổi ẩm ương, nhưng bé cũng là một đứa ham ăn chính hiệu. Mẹ Tống đoán trúng tâm trạng của bé nên chỉ chốc lát dỗ hai đứa nhóc rời .

Bấy giờ, Tống mới nghiêm túc Trần Kiều Kiều, chỉ hỏi một câu:

“Văn Cảnh nhiệm vụ , thím cũng thằng bé mất liên lạc, chẳng hiểu cháu nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-842.html.]

Có lẽ vì sống lâu với Diệp Mạn Tinh mà Tống thói quen thẳng thắn, câu hỏi đó khiến Trần Kiều Kiều nhất thời dám trả lời.

đến chỉ để khoe mẽ một chút, chứ nào thật lòng quan tâm đến vấn đề .

Cuối cùng, Trần Kiều Kiều đành đáp:

“Sắp bước sang năm mới , đây chú ba Tống đều về nhà dịp Tết, năm nay thấy . Cháu sốt ruột nên mới ghé hỏi thăm.”

Mẹ Tống , khẽ ừ một tiếng chậm rãi :

“Ừ, lẽ , cháu cũng là quân tẩu, hẳn hiểu rõ quân nhân kỷ luật nghiêm minh, nhiệm vụ cấp giao phó thế nào thì thế . Ngay cả việc đổ m.á.u nơi chiến trường cũng là lẽ thường tình.

Từ cái ngày thím thằng bé lính, thím chuẩn tinh thần sẽ mất con trai bất cứ lúc nào . Cháu đừng quá để tâm chuyện , cháu cũng tái hôn, nên tập trung vun vén hạnh phúc gia đình mới là điều cần thiết."

Theo như Mẹ Tống , hai thằng nhóc nhà họ Vương chẳng hề ưa gì kế . Ngày nào trong nhà cũng khiến thứ rối như canh hẹ, huyên náo chẳng khác nào một bãi chiến trường.

“Cháu, cháu…”

Trần Kiều Kiều đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Không câu nào nặng lời nhưng vẫn vả mặt cô chan chát. Câu thì trách cô thấu đáo trách nhiệm của một quân tẩu, câu khéo léo nhắc nhở cô nên lo toan việc nhà cho .

Thật Mẹ Tống vẫn ý , bà lớn, thể chọc ngoáy trẻ chi.

Trần Kiều Kiều giật , cô thật lòng quan tâm gì , chẳng qua chỉ đến đây hóng chuyện, xem kịch mà thôi.

Ai ngờ kịch còn kịp thấy, ngược "ném đá giấu tay" ít. Bảo tức tối cơ chứ?

Trần Kiều Kiều cứ nghĩ lúc thế nào thì Mẹ Tống và con dâu sẽ xích mích, ai ngờ hai họ sống chung . Lúc cô bước , mặt xanh mét, tái dại.

Lúc bực dọc về, Trần Kiều Kiều hề , trong một góc khuất, Tống Bình Bình và Tống Hoan Hoan đang bằng ánh mắt đầy khó chịu.

Bọn nhóc bây giờ vẫn còn quá nhỏ, chơi khăm đối phương cũng khó mà thực hiện . Tống Bình Bình rõ ràng vui, chỉ cần mù là thể ngay, huống hồ một nhóc thông minh như Tống Đoàn Đoàn thì nhận thấy?

 

Loading...