Hoan Hoan nhỏ giọng đáp:
“Mẹ c.h.ế.t , dì Kiều Kiều thế chỗ của , đó cha thì mất tích.”
Tống Văn Cảnh: ? Anh thầm nghĩ, thể đừng nhắc chuyện ? Anh thực sự quá oan ức. Chưa đến việc từng trải qua chuyện đó, ngay cả trong tình huống bình thường nhất, cũng tuyệt đối bao giờ chọn Trần Kiều Kiều.
điều thể giải thích rõ ràng. Anh từng trải qua chuyện , điều vợ từng như , bây giờ hai đứa con cũng thế.
Anh day dứt mãi về chủ đề nữa, liền hỏi:
“Mất tích?”
“Vâng, đó cha cứu chúng con về, nhưng mà tiếp theo…”
Tống Hoan Hoan cẩn thận cha, cô bé tiếp. Tống Văn Cảnh khuyến khích con gái:
“Tiếp theo thế nào?”
Tống Hoan Hoan vẫn nhất quyết chịu , cô bé cũng nhận cha trong mơ và cha ở hiện thực sự khác biệt rõ rệt, cô bé hề thích cha trong mơ chút nào.
Tống Bình Bình là bậc thầy đòn cuối, ban đầu bé im lặng nhưng giờ đây dám lên tiếng.
Tống Bình Bình :
“Sau đó cha bất công, chúng con báo thù, tiếp đó..."
Tiếp đó bé cũng kể .
Cậu bé sĩ diện, thể kể rằng đó bọn chúng bắt, và kết cục thê t.h.ả.m chứ?
Thấy cha , bé đầu , :
“Tóm là bảo đối phương nuôi con giỏi, chúng con c.h.ế.t thôi, gì .”
Cậu bé tưởng cha nên nhẹ nhàng. Tống Văn Cảnh vẫn ôm ghì các con trong lòng nên đương nhiên thấu tâm tư của bé, lúc chúng bảo c.h.ế.t.
Tống Văn Cảnh chỉ thấy tim gan như thắt , ôm chặt con trai con gái, giọng nghẹn ngào:
“Thành thật xin bé cưng, cha sẽ bao giờ để chuyện như xảy nữa .”
Dù cho từng trải qua những điều , nhưng dù các con gặp , tuy chỉ còn là hình ảnh trong giấc mơ, song hai đứa vẫn còn hoảng sợ.
Tống Văn Cảnh vỗ về con trai con gái, lượt an ủi chúng, đây là tâm bệnh, một khi loại trừ thì chắc chắn sẽ ăn ngon, ngủ yên.
Cách nhất chính là loại bỏ nguy cơ . Tống Bình Bình cha an ủi nhưng vẫn cứng miệng :
“Ai mà chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-838.html.]
Tống Văn Cảnh nở nụ , thằng nhóc đúng là miệng nhưng lòng thì , hệt như các cô gái . Đã là m.á.u mủ ruột thịt, lẽ nào so đo tính toán chi li với con trai ? Tống Văn Cảnh ôm con, cúi đầu khẽ hôn bọn trẻ, dỗ dành :
“Ngoan, bản vẽ mới vẽ cho chị thì giờ cũng vẽ cho cha một cái nào.”
Tống Bình Bình hừ một tiếng:
“Cha tìm bọn họ ? Không tìm thấy .”
Hoàn tin chút nào, Tống Văn Cảnh chỉ đành chuyển ánh mắt sang cục bông nhỏ Hoan Hoan.
Cục bông nhỏ Hoan Hoan cha tìm bọn họ, tuy rằng còn sợ nhưng vẫn tự cầm bút giấy, chỉ tờ giấy bảo Tống Bình Bình vẽ.
Tống Bình Bình chịu, cô bé liền nếu cha xảy chuyện, chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
Bấy giờ Tống Bình Bình mới miễn cưỡng cầm bút vẽ. Tống Hoan Hoan nắm bàn tay lớn của cha, đầu tiên thử tin tưởng cha , giao chuyện bọn chúng giải quyết cho Tống Văn Cảnh.
Tống Hoan Hoan :
“Bọn họ lợi hại lắm, chúng con cũng bọn họ là ai, chỉ chúng luôn mặc đồ trắng, hiếm khi chuyện.”
Muốn là ai thì địa chỉ chính xác, báo án với cơ quan công an, chắc chắn sẽ sớm phá .
Thế nhưng các con chắc chắn ở trong nước. Lúc chuyện, Tống Hoan Hoan đưa bản vẽ thiện của trai cho cha.
Tống Văn Cảnh hôn con gái, con gái đúng là cục bông nhỏ ấm áp của mà.
Tống Văn Cảnh dặn dò con trai con gái:
“Cha sẽ tìm đến bảo vệ các con, đừng cho nhé? Mẹ sẽ lo lắng.”
Gà Mái Leo Núi
Bình Bình hỏi:
“Tìm ai?”
Cậu bé hỏi là ai mạnh đến nỗi bảo vệ bọn chúng. Tống Văn Cảnh nhắc đến ‘chú Triệu Chiêu Hoa’.
Cốc cốc cốc.
Còn xong, bên ngoài gõ cửa. Tống Văn Cảnh vội vã mở, mới phát hiện đó là Cố Nguyên và Tiểu Cao.
Tiểu Cao chạy kịp thở, mở miệng lập tức ném một tin tức chấn động:
“Lữ đoàn trưởng Tống, xảy chuyện !”
Gương mặt Tống Văn Cảnh lộ chút cảm xúc nào, hỏi:
“Xảy chuyện gì?”