Cả quá trình chỉ Đoàn Đoàn nghiêm túc lắng và quan sát, dù những gì hai em trai, em gái kể trong giấc mơ phần kỳ lạ, nhưng hai đứa nhỏ thể phác họa chi tiết đến cũng đủ khiến bé dành thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng hệ thống của căn biệt thự .
Nghe chị Bối Bối hỏi thế, Tống Hoan Hoan vội chen lời:
“Thật đó, chúng thật sự bắt để lấy máu, nếu chống cự thì sẽ đ.á.n.h đập.”
Bối Bối ôm chặt em gái an ủi, dỗ dành:
“Ừ, , đừng .”
Đoàn Đoàn ghi nhớ bộ bố cục và các đặc điểm của ngôi biệt thự, đó gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng chợt trở nên nghiêm nghị:
“Chuyện cho cha .”
Sắc mặt Tống Bình Bình lập tức sa sầm:
“Không kể với cha, do chị uy h.i.ế.p nên em mới cho xem, để em cho mà , chuyện kỳ quái đến mức , cha thể tin cho ?"
Tay vẫn cầm chặt cành cây, lời dọa nạt đều chỉ để các chị phép kể cho cha .
Ai ngờ, Bình Bình còn xong thì thấy Bối Bối trợn tròn mắt, thốt lên một tiếng:
“Cha!”
“Cha cái gì mà cha? Đã bảo kể với cha mà.”
Cậu bé dứt lời thì phía lưng vang lên một tiếng hắng giọng trầm thấp.
Bọn trẻ giật đầu , lập tức trông thấy dáng cao lớn của cha đang ngay , chẳng bao nhiêu.
Hoan Hoan và Bình Bình khẽ chớp mắt, tự hỏi: Cha bao nhiêu ?
Tống Văn Cảnh vẫn giữ vẻ mặt bình thản bước đến, tự ôm Bình An và Hoan Hỉ lên lầu, còn quên dặn dò Bối Bối và Đoàn Đoàn:
“Cha quan tâm các con gì, nhưng tuyệt đối kể cho , đừng để lo lắng nhé?”
Bối Bối và Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, sợ cha sẽ phạt các em, liền vội vàng thêm:
“Cha ơi, Bình Bình và Hoan Hỉ cũng chỉ là do sợ thôi ạ.”
Tống Văn Cảnh dịu dàng xoa đầu hai con lớn, an ủi:
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-837.html.]
“Ừ, yên tâm , cha sẽ để các con gặp nguy hiểm . Kẻ chắc chắn sẽ trừng phạt, còn nhiều luôn bảo vệ chúng mà.”
Bối Bối và Đoàn Đoàn tin tưởng cha một cách bản năng, thoáng chốc vui vẻ trở , vệt lo lắng ban nãy còn ảnh hưởng đến tâm trạng hai bé nữa.
Tống Văn Cảnh ôm Bình An và Hoan Hỉ phòng của bọn trẻ. Bên ngoài, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng dậy sóng.
Anh xổm xuống, đợi đến khi những cảm xúc hỗn loạn trong ánh mắt lắng xuống. Anh mới nhẹ nhàng hỏi con gái:
“Bé cưng cụ thể một chút, trong mơ hai đứa trải qua những chuyện gì ?”
Tống Bình Bình vẫn bướng bỉnh, nhất quyết chịu hé răng. Ngay cả khi cha ruột hỏi, bé cũng lập tức giả vờ câm điếc, thốt một lời.
Cậu bé vẫn còn tức giận:
“Không cha ? Muốn hỏi gì thì cha hỏi chị lớn .”
Tống Văn Cảnh nhéo nhẹ đầu mũi bé, chấp nhặt gì nữa, chỉ :
“Con trai, một ngày nào đó cha sẽ cho con thấy, cha thể bảo vệ hai đứa, sẽ để hai con trải qua những chuyện đó nữa.”
“Cho dù là trong mơ là sự thật, cha cũng sẽ dọn sạch nguy hiểm cho các con. Như con , lẽ cha sẽ đòi công bằng cho con cũng chừng.”
Tống Bình Bình cha với vẻ nghi ngờ, cha của bé lợi hại đến thế ?
Cậu bé nhớ là bác cả Tống Thanh Nguyên hy sinh , nếu bé cũng chẳng nghĩ đến việc báo thù. bảo bé hạ kể lể những chuyện thì bé cam tâm chút nào.
Ngược , Hoan Hoan đúng là cục cưng của cha. Nghe cha sẽ bảo vệ bọn chúng, cô bé cũng lo lắng cho sự an của cha, thế là nhanh chóng kể vài điều, cha cảnh giác hơn.
Hoan Hoan bẽn lẽn :
“Cha, vài năm nữa tụi con sẽ bắt, bắt, giam lấy máu, cho sẽ đ.á.n.h bằng roi.”
Trong phòng lập tức chìm im lặng như tờ.
Con ngươi Tống Văn Cảnh co , giờ đây đôi mắt sâu hun hút của dậy trăm mối cảm xúc cuồn cuộn. Anh ôm chặt con lòng, lồng n.g.ự.c rộng lớn che chở cho con, bàn tay từng nhịp vỗ về lưng hai đứa nhỏ.
Tim đau nhói, hèn chi các con sợ hãi đến nhường . Anh hỏi nhiều hơn nữa, ví dụ hình dạng của đám , ở , vân vân… hai đứa còn quá nhỏ, cũng thể kể rõ ràng.
Tống Văn Cảnh nhắc đến vài chuyện khác để dời sự chú ý của con . Cuối cùng, mới nhẹ giọng hỏi một câu:
“Vậy cha trong giấc mơ ở ?”