Tống Văn Cảnh , chỉ dở dở : “Con bé nhà còn nhỏ dại, mà mạnh mẽ chứ. Nghe hai con trai của nó đ.á.n.h cho rách đầu, chắc là do dạy dỗ .”
Sư đoàn trưởng Vương phẩy tay: “Thôi đừng nhắc nữa, hai thằng nhóc to xác thế mà đ.á.n.h một đứa con gái bé tẹo, đúng là mất mặt! Sau sẽ tống chúng nó quân đội để huấn luyện đặc biệt.”
Ông đưa mắt Tống Văn Cảnh, thầm cảm thán: “Nhà thật phúc lớn, đứa nào đứa nấy cũng nhanh nhẹn, lanh lợi cả.”
Sư đoàn trưởng Vương quả thực chút ghen tị với Tống Văn Cảnh, nào vợ , nào con ngoan, quan trọng nhất là mấy đứa nhỏ đều chí tiến thủ.
Hai đàn ông trưởng thành chẳng mấy bận tâm đến chuyện lũ trẻ đ.á.n.h . là thường , đ.á.n.h thì mà quen chứ!
Trong vườn hoa phía khu dân cư Hoa Thanh, hai cặp song sinh của Diệp Mạn Tinh cũng đang tổ chức một “cuộc họp mật”. Cặp song sinh nhỏ tuổi hơn nghiêm túc nhấn mạnh:
“Anh ơi, để ai thương , nghiêm trọng lắm đấy.”
Tống Hoan Hoan bập bẹ :
“Đặc biệt là chảy máu, nguy hiểm lắm, bọn sẽ lợi dụng đấy.”
Bối Bối ngẩn :
“Chảy m.á.u là nguy hiểm lắm hả?”
Bọn con ngã, mặt mũi bầm tím hoài, mà chảy m.á.u chứ?
Hoan Hoan gật đầu:
“ , chắc chắn là nguy hiểm lắm.”
Tống Bình Bình dù hôm nay mắng nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, xen cuộc trò chuyện:
“Bây giờ xảy gì thôi, chứ ai lát nữa sẽ chuyện gì ?”
Thấy chuyện vẻ nguy hiểm như , Đoàn Đoàn và Bối Bối liền quyết định sẽ báo cho bố .
Tống Bình Bình trợn mắt:
“Anh ơi, lớn cần bằng chứng hết, nếu thì họ tin ?
Chỉ dựa lời của mấy em , lời của hai bé một tuổi, bố đề phòng chứ? Mà đề phòng ai bây giờ? Nói tóm , Bình Bình cho rằng bố đáng tin cậy lắm.
Hiện tại thì vẫn , nhưng phụ nữ mà, mềm lòng lắm.” Tống Bình Bình kiêu ngạo tuyên bố:
“Cho dù bố tin chăng nữa, họ cũng quá nhiều thứ lo , lỡ kinh động đến kẻ địch thì ?”
Tống Bối Bối vỗ vai em trai, sức bảo vệ bố:
“Bố giải quyết hết, em tin bố chứ, chuyện gì mà bố .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-818.html.]
Tống Hoan Hoan phản bác:
“ bố quanh năm ở nhà .”
“Bên cạnh chúng vẫn chú vệ sĩ mà, nếu nguy hiểm thật, bố cũng giải quyết .”
Gà Mái Leo Núi
“Có chuyện gì nguy hiểm đến mức bố giải quyết cơ chứ?”
Vợ chồng Tống Văn Cảnh về đến nhà thì chẳng thấy các con . Diệp Mạn Tinh trong nhà tìm, còn Tống Văn Cảnh thì vườn. Ai ngờ cuộc trò chuyện .
Anh bước đến vài bước, ánh mắt vẫn dán chặt vết thương mặt thằng út. Đôi mắt như xuyên thấu :
“Đánh hả? Còn đ.á.n.h cho nông nỗi ?”
Bối Bối và Đoàn Đoàn ngơ ngác.
Bình Bình và Hoan Hoan cũng hiểu chuyện gì.
“Bố ơi, , bọn con thắng mà.”
Bối Bối vội vàng chạy đến, vui vẻ nhào lòng bố. Tống Văn Cảnh cúi đầu hôn con gái, tiên khen ngợi hai đứa lớn trong nhà:
“Ừm, bố hôm nay con bảo vệ các em, giỏi lắm.”
Được khen, Tống Bối Bối đỏ bừng mặt:
“Mấy đó là con trai, chắc dám mạnh tay với tụi con .”
Cô bé đối phương lớn tuổi hơn tụi nó nhiều nên dám đ.á.n.h quá mạnh, nếu thì tụi nó chẳng dễ dàng thắng như .
Tống Văn Cảnh xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của con gái, lòng mềm nhũn.
Nói chuyện với con gái xong, gọi thằng con trai lớn đến, bảo nó chỉ những cái và cái mất trong trận chiến ngày hôm nay.
Tống Đoàn Đoàn là đầu tiên đưa kết luận:
“Bố ơi, con..., con bảo vệ các em.”
Cậu bé ngừng một chút giải thích:
“ mà bố ơi, trận chiến hôm nay sớm muộn gì cũng xảy thôi. Đối phương rõ ràng là cố tình đến gây sự. Tụi con hề quen họ, hôm nay là đầu gặp mặt, mà họ nhận tụi con , chứng tỏ là họ ý đồ từ .”
Vì thế, bé chẳng hề hối hận vì đ.á.n.h với mấy đó.
Hơn nữa, các em cũng cực kỳ ghét mấy đứa con của dì Kiều Kiều. Lần đ.á.n.h thì gặp cũng sẽ đ.á.n.h thôi, con ở đó thì chuyện sẽ hơn.