Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 817

Cập nhật lúc: 2025-11-01 02:49:35
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Mạn Tinh xong liền cảm thấy đau đầu. Cô hiểu rõ các con , dù tình hình nghiêm trọng đến mấy, chúng vẫn mang trong dòng m.á.u hoa đào tinh, khả năng tự động hồi phục.

Người cô thực sự cần quan tâm chính là hai đứa bé trai thương sứt đầu mẻ trán . Cô quỳ xuống với chúng:

"Xin các cháu. Các cháu là con nhà nào? Để dì báo cho bố các cháu đưa các cháu đến bệnh viện kiểm tra."

Vương Ái Quân cô gái xinh mặt, im lặng đáp. Dù khóe miệng rách toác nhưng vẫn hề kêu đau.

Sau đó, Bối Bối và hỏi:

"Cậu cùng ?"

Gà Mái Leo Núi

Bối Bối: "Hả?"

Tống Bối Bối:

" thì liên quan gì tới ?"

Tống Bình Bình lập tức nhận điều bất thường, ngay lập tức còn giả vờ đau đớn nữa, nhanh nhẹn bật dậy, chắn chị gái.

Tống Bình Bình thầm nghĩ:

"Sói con , còn ve vãn chị gái ? Không cửa !"

Thực , bé là thương nặng nhất, nhưng chẳng bận tâm đến vết thương của mà vội vàng che chở chị gái.

"Bối Bối!"

Diệp Mạn Tinh cất tiếng gọi, Bối Bối lập tức vẻ yếu ớt như cục bông nhỏ, nũng nịu kể:

"Mẹ ơi, con gái yếu ớt lắm."

Diệp Mạn Tinh: "?"

Bé xíu mà bảo vệ bản ghê ? Cô hôn nhẹ lên má con gái, khen khuyên nhủ: “Bối Bối của giỏi quá, nhưng mà Bối Bối ơi, thể so tài thiện, chứ đ.á.n.h chảy m.á.u đầu là con. Lần thử nhường các bạn một chút nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-817.html.]

Tống Bối Bối còn kịp phản ứng, Vương Ái Quân nhe hàm răng trắng hếu, líu lo : “Bối Bối, tên là Bối Bối hả? Tớ xin nhé! Cậu đ.á.n.h giỏi thật đấy!”

Diệp Mạn Tinh ngớ .

Lời còn kịp dứt, cô thấy một bóng hớt hải chạy đến từ phía . Ánh mắt Diệp Mạn Tinh liền dán chặt bóng dáng – chẳng là Trần Kiều Kiều đó ? Không lẽ nhà Trần Kiều Kiều nhiều con đến ?

“Ái Quân, Ái Quốc, Tử Ngọc...”

Trần Kiều Kiều nhận tin, vội vàng chạy tới. Nhìn thấy con riêng của chồng đ.á.n.h bầm dập, cô chợt run rẩy lo sợ, vội vàng la lớn: “Ái Quân, Ái Quốc, các con chứ?”

hai bé chỉ trơ đó, phớt lờ cô . Trần Kiều Kiều cũng dám tức giận, vội đầu tìm kiếm những đứa con ruột của . Khi thấy bọn trẻ hớt hải chạy tới và réo lên “Mẹ ơi!”, Trần Kiều Kiều cảm thấy lòng đau như cắt, vội vàng gặng hỏi: “Ai đ.á.n.h các con?”

tức giận đến mức đang định tìm đối phương để cho lẽ, nhưng khi , thấy Diệp Mạn Tinh lẫn trong đám đông, cô kinh ngạc thốt lên: “Chị, chị dâu?”

Diệp Mạn Tinh còn kịp lên tiếng, Đoàn Đoàn lén lút huých nhẹ Tống Bình Bình. Hiểu ý, cặp song sinh cũng bắt đầu ăn vạ, ngừng kêu la oai oái.

Nhìn tổng thể, cả hai cặp song sinh trông đều t.h.ả.m hại kém, mặt mũi và cánh tay dính đầy m.á.u me, thật sự khó mà phân biệt ai thương nặng hơn ai.

Các vệ sĩ nhà họ Tống mà khó hiểu, rõ ràng là mấy đứa nhóc của họ đang chiếm ưu thế, giờ đột nhiên “chấn thương” nghiêm trọng đến thế ?

Hai bé nhà họ Vương cũng tỏ bướng bỉnh, dù thắng nhưng vẫn hừng hực ý chí “phục thù”.

Vương Á Quân dõng dạc tuyên bố: “Tớ nhất định sẽ và đ.á.n.h với các nữa!” Cậu Tống Bối Bối bằng ánh mắt rực lửa, tràn đầy khí thế chiến đấu.

Diệp Mạn Tinh cạn lời.

Trần Kiều Kiều sợ hãi đến mức còn bận tâm đến điều gì khác, cô nhất quyết đưa bọn trẻ đến trạm y tế. Bối Bối, Bình Bình và Đoàn Đoàn cũng thương nhẹ, đương nhiên cũng theo đến trạm y tế để kiểm tra.

May mắn là tất cả các bé đều chỉ thương nhẹ, gì đáng lo.

Tuy nhiên, vì hai gia đình là hàng xóm, chuyện trẻ con đ.á.n.h thế , lớn hai bên vẫn cần chuyện rõ ràng.

Tống Văn Cảnh về đến nhà bắt gặp vợ đang chuẩn sang nhà hàng xóm. Trước đó loáng thoáng cô nhắc đến chuyện lũ trẻ đ.á.n.h , nên đường về chủ động ghé qua gặp Sư đoàn trưởng Vương .

Sư đoàn trưởng Vương đưa cho một điếu thuốc, xòa : “Con nít đ.á.n.h thì gì to tát . Chúng là hàng xóm cả mà. mà con gái , bảo tay cũng ghê gớm lắm đấy nhỉ!”

Loading...