Lần , trong bữa tiệc thôi nôi, Hoan Hỉ chọn bộ Văn phòng tứ bảo, còn Bình An thì cầm lấy một thanh kiếm nhỏ cùng một cái bàn tính bằng vàng. Điều tượng trưng cho sự kết hợp cả văn lẫn võ, khiến trong nhà họ Tống vui mừng khôn xiết.
Thế , tháng Ba năm nay, khi những cánh hoa đào đua khoe sắc thắm, một đêm nọ, Diệp Mạn Tinh đang chìm sâu giấc ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy một tiếng sấm sét rền vang.
Diệp Mạn Tinh mở bừng mắt, khóe miệng khẽ giật giật. Cô , lôi kiếp thứ hai của sắp sửa đến .
Tháng ba, tháng tư là mùa hoa cỏ rực rỡ khoe sắc, chim chóc tụ hội. Thế nhưng, trong đêm tối, cảnh vật xung quanh tĩnh mịch đến rợn , chỉ thỉnh thoảng mới một vài tiếng ếch kêu vọng .
Khi Diệp Mạn Tinh rời giường và bước ngoài, cô còn cẩn thận ghé phòng hai cặp song sinh. Thấy cả hai bé đều đang say ngủ, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán từng đứa một mới yên tâm rời .
Có lẽ vì lo sợ ảnh hưởng đến , cô âm thầm chuẩn một trận pháp chống sét khi rời .
Cô cầm đèn pin bước xuống xe thì gặp chồng đang lên. Mẹ chồng cô, ngờ vực hỏi:
"Tinh Tinh, con dậy sớm thế? Lại còn mặc bộ đồ nữa chứ."
Con dâu ngày thường vốn chỉ mặc váy, hiếm khi bà thấy cô bốt và quần bó. Vậy mà hôm nay cô diện chiếc quần da bó sát và đôi bốt cao cổ, trông thật khác lạ.
Trong mắt chồng đều là vẻ lo lắng. Lúc , ngoài trời vẫn còn mưa, bà dặn con dâu hãy ít ngoài.
Bà vẫn quên mấy năm , Mạn Tinh trở về với cơ thể đầy thương tích, khiến bà đau lòng mãi thôi.
“Mẹ, lên đây?”
Cô cầm ống điện thoại, về phía chồng, :
Gà Mái Leo Núi
“Bên công ty đột nhiên chút việc gấp, con cần xử lý ngay một chuyến.
Mẹ, Bối Bối Đoàn Đoàn, Bình An Hoan Hỉ nhờ trông giúp nhé. Tối nay trời mưa sấm lớn, đừng để bọn nhỏ ngoài."
Mẹ chồng nhẹ giọng đáp, còn lẩm bẩm:
“Sao mà nửa đêm nửa hôm còn phiền đến chứ."
Diệp Mạn Tinh giải thích nhiều. Trong nhà cũng vệ sĩ và bảo mẫu, cô cũng yên tâm ngoài. Chỉ là đến cửa, cô chợt gọi :
“Tinh Tinh, chiếc ô và áo mưa , con mang theo ."
Diệp Mạn Tinh chồng nhét tay một chiếc ô và một bộ áo mưa gọn gàng, còn chu đáo đưa cho cô hai túi giấy dự phòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-801.html.]
"Con mang lên xe , lúc ngoài thể ."
Áo mưa theo bộ, còn thể trùm cả đầu và tay. Nếu về sự chu đáo thì chồng vẫn là chu đáo hơn nhiều.
Diệp Mạn Tinh từ chối ý của chồng, cô ôm theo áo mưa và ô đến bãi đỗ xe phía . Vừa lên xe, cô khởi động máy.
Két két!
Một hồi còi gấp gáp vang lên. Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu thấy một chiếc SUV gầm cao màu đen tuyền chạy từ bên ngoài trong màn mưa đêm.
Giọng quen thuộc truyền đến từ chiếc xe đối diện:
“Vợ ơi, sang đây , xe của em mà đường núi chứ."
Người đến ngoài nam chính thì còn thể là ai?
Diệp Mạn Tinh: ?
Lúc , đàn ông mở cửa xe, đích mở ô bước tới, đến cửa xe chìa tay với cô.
“Vợ ơi, xuống xe nào."
Diệp Mạn Tinh dù mừng rỡ nhưng vẫn bất ngờ:
“Anh ba, về ? Không đang nhiệm vụ ?"
Người đàn ông vẫn luôn bận rộn như thế. Dù năng lực đặc biệt, nhưng thời gian lôi kiếp của cô xác định . Anh là quân nhân, lúc nào nghỉ, lúc nào nhiệm vụ đều quy định nghiêm ngặt.
Đây thật sự là niềm vui bất ngờ.
“Anh nhờ chuyên gia tính toán , khả năng lớn là lôi kiếp của em sẽ giáng xuống trong vài ngày tới. Nên đặc biệt sắp xếp chiếc SUV , nó phù hợp để vượt địa hình hiểm trở hơn chiếc xe sang chảnh của em nhiều."
Mưa bên ngoài tuy quá lớn, nhưng vẫn vài hạt hắt trong cabin, mang theo lạnh ẩm ướt. Lúc hai đến chiếc SUV, Diệp Mạn Tinh còn lấy chiếc túi trong cốp xe .
Nghĩ một lúc, cô mang theo ô và áo mưa chồng đưa cho. Tống Văn Cảnh bên cạnh thấy thế bèn khẽ giọng hỏi:
“Mẹ chuẩn cho em ?"
Không thì ? Mẹ chồng cô là dù cô cũng yên tâm. Trước đây lúc còn ở thôn họ Tống, nếu nhờ cháu gái hoặc em chồng cùng, thì đích bà sẽ theo cô.