Tiếng khẽ của đàn ông lọt tai cô.
Đôi mắt xinh của Diệp Mạn Tinh trừng : “Sao nhiều năng lượng như chứ?”
Người đàn ông trầm ngâm một lúc đáp: “Là do em kém quá, để đưa em ‘vận động’ thêm chút nữa.”
“Anh!”
Cô dứt lời cúi xuống hôn.
Sau đó, cô mất hết sức lực, ngay cả việc vệ sinh cũng là bế . Lúc cô , đàn ông thể kiềm chế mà tiếp tục mật với cô.
Cốc cốc cốc.
Không ngờ, đúng lúc giữa chừng thì bên ngoài tiếng gõ cửa, giọng non nớt của cặp song sinh Bình An và Hoan Hỉ vọng : “Mẹ ơi, cha ơi, đến tìm ạ!”
Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh trao ánh mắt khó hiểu.
Đã là kỳ nghỉ đông mà vẫn đến tìm cô ?
Lúc đầu Diệp Mạn Tinh còn tưởng là bạn cùng phòng đang tìm, nhưng ngờ đến là Trần Kiều Kiều, cô gặp gần hai năm.
Người còn là bạn học Đào.
Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ: Hai thể hòa hợp với nhỉ?
Cô còn cách nào khác đành uể oải dậy, nhưng đàn ông cúi xuống hôn cô: “Nếu em gặp thì đừng gặp. Anh sẽ mang bữa sáng lên cho em.”
Anh dậy, lấy bộ quần áo cô mặc đặt lên giường, quên nhắc nhở cô: “Vợ , em đồng ý với đấy nhé.”
Diệp Mạn Tinh thấy lời lập tức kéo chăn che theo phản xạ. Đêm qua, đàn ông vì “trừng phạt” những lời cô mà giày vò cô thê t.h.ả.m đến mức nào.
Cô nghiêng đầu : “Anh Ba, em sẽ nhắc đến chuyện ly hôn nữa . Và chúng cũng thể tiếp tục ‘vận động’ thêm nữa.”
“Chỉ cần phản bội em, em cũng sẽ phản bội .” Cô suy nghĩ thêm một lúc . Lời cam kết của Diệp Mạn Tinh khiến Tống Văn Cảnh vui hơn bất kỳ sự nỗ lực nào suốt đêm của . Còn câu đó, tự động “quên béng” mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-797.html.]
Anh cúi đầu hôn cô, đó khẽ : “Vợ , sẽ nhớ câu cả đời.”
Anh cúi xuống, dùng ngón tay “” lòng bàn tay cô: “ vợ , chuyện là cái .” Diệp Mạn Tinh tò mò: “Vậy thì là gì?”
Gà Mái Leo Núi
“Anh đang trong kỳ nghỉ đông, em cùng khu nhà ở quân đội ? Ở đó một căn nhà, ngay ngoại ô phía Tây. Hoặc là ngôi nhà riêng mà chú ba tặng cho chúng ?”
Đến khi bình tĩnh , Diệp Mạn Tinh bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng.
Thật , sống trong quân đội vẫn , nhưng vì cô cũng trồng hoa, mà những loài hoa của cô đòi hỏi môi trường khá đặc biệt.
Nhà ở trong quân khu chỉ cấp theo thời hạn, chuyển thì nhà cửa và thứ đều sẽ thu hồi.
Diệp Mạn Tinh suy nghĩ : “Vậy chúng ở căn nhà riêng của .”
Cô còn ở Đào Vị Cư và Ngọc Chi Lâm. Có thể tự lái xe .
May mắn , cô là bà chủ, thể tự do sắp xếp thời gian việc. Hơn nữa, cô còn xe riêng, việc cũng chẳng mấy khó khăn, nên cô dứt khoát đồng ý.
Sự đồng ý nhanh chóng và dứt khoát của cô khiến Tống Văn Cảnh vô cùng yêu thích, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Ngay lúc hai chuẩn dậy để chuyện tiếp, một tiếng "Á!" đột ngột vang lên từ tầng .
“Có chuyện gì ?”
Diệp Mạn Tinh thấy tiếng kêu ở tầng , tựa như giọng của hai đứa nhỏ nhà cô, vội vàng chỉnh quần áo dậy. Khi cả hai vội vàng xuống, họ thấy Trần Kiều Kiều đang trong tình trạng vô cùng chật vật: mái tóc rối, váy áo xộc xệch, còn Tống thì đang cuống quýt xin cô .
Mẹ Tống vô cùng ngượng nghịu : “Xin Kiều Kiều nhé, lẽ Bình An và Hoan Hỉ thích con quá. Chúng còn nhỏ quá, cầm vững cốc nước nên lỡ con bỏng .”
Bà vội kéo tay Trần Kiều Kiều, dẫn cô quần áo, còn rối rít hứa sẽ tìm đồ cho cô mặc. Cảnh tượng lúc đó thật sự hỗn loạn.
Trần Kiều Kiều gần như nghiến răng để đè nén cơn tức giận. Cô lườm đứa nhóc con gây họa, nó nhỏ như mà ánh mắt sắc bén đến nỗi khiến cô rùng .
Cố tình đúng lúc , một giọng mềm mại, thanh tú vang lên: "Mẹ, chuyện gì ạ?"
Người đàn ông bên cạnh cô gái đó cao ráo, tuấn tú, hơn nữa còn luôn ân cần che chở cô. Nhìn cảnh tượng mắt, đáy lòng Trần Kiều Kiều trào dâng một cỗ uất nghẹn khó tả.