Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-10-18 06:16:06
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại nhà họ Diệp, Bà Diệp cầm hoa và 50 đồng về nhà, lập tức cãi vã với ông Diệp.

Ông Diệp giận tím mặt, lạnh lùng mắng bà Diệp: "Con bé út xuất giá, gái gả , chuyện nhà đẻ cứ mãi bòn rút của cải nhà chồng? Người con bé bằng con mắt nào?"

Nhà họ Diệp tổng cộng ba đứa con. Thằng cả lập gia đình, nhưng vì phận "con gái nhà tư sản" của con dâu mà liên lụy, hai vợ chồng đều điều xuống nông trường lao động cải tạo.

Thằng hai thì ham chơi lêu lổng, nổi tiếng là một tên côn đồ trong thôn, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, chẳng chịu gì.

Đáng yêu nhất chính là Diệp tiểu – cô con gái út vẫn luôn cưng chiều.

Ai thể ngờ , Diệp từng một mực cưng chiều con gái, giờ ép buộc con bé một cách tàn nhẫn nhất? Mỗi ông Diệp nhắc đến chuyện , bà chối đây đẩy.

Bà Diệp còn tức giận hơn ông , lạnh: "Không bòn rút thì trong nhà lấy gì mà ăn? Vợ chồng thằng cả còn chẳng sống c.h.ế.t , chẳng lẽ cần tiền để đưa chúng về ư? Hay là cái thể liệt nửa của ông cần uống t.h.u.ố.c nữa?"

Trong khoảnh khắc, ông Diệp như ai bóp nghẹt cổ họng, nên lời: "Con bé út là con gái bà, chứ là công cụ để bà lợi dụng mà vực dậy gia đình !”

Ông Diệp đặc biệt kích động: "Nếu như t.h.u.ố.c thang của nhất định dựa việc ép buộc con gái gả mới , chi bằng cứ để c.h.ế.t quách cho xong!”

"Làm gì con gái nhà ai lấy chồng mà vẫn cứ mãi chu cấp cho nhà đẻ? Lời tiếng , cả nhà họ Diệp chúng sẽ đời chê đến thối xương...”

So với nhà họ Tống, điều kiện nhà họ Diệp quả thực kém hơn nhiều. Để chạy chữa cho ông Diệp, thứ trong nhà thể bán đều bán, thể tháo dỡ cũng tháo dỡ sạch sành sanh. Đồ đạc trong nhà chỉ còn độc một cái tủ quần áo cũ kỹ, một chiếc bàn vuông đơn sơ cùng mấy tấm ván giường.

Gà Mái Leo Núi

Còn chính là một gian bếp tạm bợ, cùng với cái nồi đất chuyên dùng để sắc t.h.u.ố.c cho ông Diệp.

Bà Diệp chẳng thèm để ý đến ông , toan trong để pha thuốc, thì ông Diệp gọi giật : "Những lời , bà lọt tai đấy?”

Trong căn phòng đơn sơ, hai đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi đang đỡ ông Diệp uống nước, thấy tiếng động liền líu lo gọi: "Bà nội, bà nội về ạ!”

Tiếng gọi "Bà nội!" của lũ trẻ như một nhát d.a.o x.é to.ạc màng nhĩ, cùng với lời ông Diệp văng vẳng bên tai, những giọt nước mắt bà Diệp gắng gượng kìm nén bấy lâu trào như lũ vỡ bờ. Cuối cùng, bà phắt sang, oà lên với chồng: "Châm chọc, ông châm chọc cái gì!"

Bà quăng xấp hoa và phong thư vàng ố lên ông Diệp: "Ông tàn tật một chỗ thế , chẳng lẽ vì cái nhà họ Tống đó ?"

" nhận tiền, cũng chẳng thèm ăn của nhà họ Tống, thì chứ?"

Bà Diệp nghẹn ngào trong tuyệt vọng: "Con gái ông gả nhà họ Tống mấy ngày, thế mà Tống Văn Cảnh còn chẳng thèm cùng nó về nhà mặt. , lẽ nào nên chỗ dựa cho con bé một chút ?"

Nghe tiếng nức nở đầy uất ức, ông Diệp bỗng chốc mềm lòng, cầm xấp phong bì vàng ố và gói hoa vò nhàu trong tay, giọng khẽ khàng: "Vậy cái là cái gì?"

"Về việc thằng Văn Cảnh kịp về nhà mặt cùng Tiểu Muội, chắc chắn là nó trở đơn vị ... Nó là quân nhân mà, quân nhân thì tuân lệnh điều động bất cứ lúc nào. Mình thông cảm cho nó chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-24.html.]

" , tàn tật liệt giường thế , bà chịu nhiều khổ cực..."

Nghe những lời đó, bà Diệp càng nức nở.

"Bà nội ơi, đừng nữa ạ." Hai bàn tay bé xíu của đứa cháu trai, cháu gái nhẹ nhàng vỗ về bà, giọng non nớt mà đầy an ủi, khiến ai cũng động lòng vì sự hiểu chuyện của chúng.

Dù hai chân mất cảm giác, nhưng đôi tay ông Diệp vẫn còn cử động . Ông gắng gượng chống tay, nửa dậy giường, đặt gói hoa và phong thư sang một bên, nghiêm nghị giãi bày: "Hồng Mai , bao nhiêu , chuyện liệt giường hề liên quan gì đến nhà họ Tống cả... Dẫu lỡ tay đẩy Chủ nhiệm Tống một chút, nhưng mà, dù chuyện đó thì cũng khó thoát khỏi tai ương ."

"Tiểu Muội bà chiều hư, tính tình vốn nóng nảy dễ cáu gỉnh, nhưng con bé bà đẩy chỗ c.h.ế.t một ... Cái nhà họ Tống đó, vốn là chúng gả con bé để báo đáp ân tình, giờ con bé chịu bao nhiêu lời chỉ trích." Ông Diệp thở dài thườn thượt: "Nếu nhà đẻ cứ liên lụy con bé như , bà xem, con bé mà sống yên ở nhà chồng đây?"

"Dù nó cũng là con gái ruột của bà, thể nhẫn tâm đẩy nó chỗ c.h.ế.t một , bức tử nó thêm một nữa ?"

Ông Diệp liệt giường lâu, làn da vì thế mà tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu gân máu, trông thật đáng sợ.

Giọng ông cũng vì lâu ngày mà trở nên khản đặc, mỗi câu thốt đều kèm theo tiếng ho khan liên tục.

Ho khan một tràng dài, ông mới dứt lời, đoạn lo lắng : "Cái thằng Văn Cảnh đó, bà gặp nên nó tài cán thế nào... Ngay cả một gia đình như chúng , Tiểu Muội mà thể kết hôn với nó, thấy là phúc đức lắm . Hai đứa chúng nó kém một trời một vực."

"Lại thêm một cha tàn tật liệt giường như đây, một trai với lý lịch bất hảo. Rồi còn một cứ luôn bòn rút của cải của con bé như bà, thì con bé sẽ chèn ép đến c.h.ế.t, dồn đường cùng mất thôi..."

"Ông... ông ..."

Tay bà Diệp run bần bật, cả run rẩy ngừng, sắc mặt bà trắng bệch như tờ giấy.

Đầu bà ong ong như tiếng sét đ.á.n.h ngang tai, bao nhiêu tủi nhục dồn nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa, thể kìm nén thêm nữa. Bà lảo đảo rời khỏi đầu giường ông Diệp, khi khuất dạng chỉ kịp thốt lên một tiếng nức nở: "Phải, chính đẩy con bé chỗ c.h.ế.t! là kẻ hại c.h.ế.t con bé!"

" bây giờ!"

" thể chứ?" Tiếng nức nở của bà ngày càng lớn, đầy bất lực: "Tiền là con gái ông cho, hoa cũng là con bé đưa, ông dùng thì dùng, dùng thì tùy!"

Gói hoa đó, rốt cuộc cũng chẳng tác dụng gì.

Đêm nay, ông Diệp ngay cả t.h.u.ố.c thang còn chẳng uống, gì đến thứ hoa .

Nửa đêm canh ba, Hai Diệp chạy từ xó xỉnh nào về, bước chân nhà trịnh trọng hỏi Diệp xem trong nhà còn chút chè nào , mời bạn uống, chuyện hệ trọng cần tay giúp sức.

Mẹ Diệp mới hục hoặc với ông Diệp xong, thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của thằng con càng thêm bốc hỏa, liền vớ ngay cây chổi lông gà quật cho một trận nên .

 

Loading...