Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-10-18 06:16:01
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Đào Tinh lặng lẽ hít sâu một lạnh: ...? Chẳng lẽ miếng bánh bao lớn từ trời rơi xuống một cách vô duyên vô cớ ?
Hiện tại bỗng nhiên chủ động đưa công việc cho cô, còn sắp xếp công việc cho hai?
Miếng bánh từ trời rơi xuống , thường e là sẽ đập choáng váng ngay lập tức.
cảm giác nguy cơ của Hoa Đào Tinh khiến cô gióng lên hồi chuông cảnh báo cao nhất trong lòng: Người màn rốt cuộc là ai?
Hoa Đào Tinh : “Mẹ, bọn họ tới tìm con, nhưng con tránh .”
“Sao con tránh?”
Bà Diệp hít một khí lạnh, thiếu chút nữa thét tiếng.
Đó là vị trí giáo viên trường tiểu học ở huyện thành đấy, chính là công việc mà cắm đèn tìm cũng khó thấy .
Hiện tại trong thành phố "một một chỗ", loại công việc "ăn lương nhà nước" , quả thực là gà mái đẻ trứng vàng.
Con bé còn đẩy ?
Bà Diệp chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, khóe môi giật liên hồi: “Hiện tại chuyện với con nữa, con coi trọng công việc như thế thì thôi, nhưng hai con nhất định một suất công việc định.”
Bốn nghề "ngon cơm" nhất những năm 1970 và 1980: Đeo ống (bác sĩ), cầm vô lăng (tài xế), cán bộ nhân sự, nhân viên bán hàng.
Cầm vô lăng tức là tài xế lái xe tải, xe khách. Mẹ Diệp đau lòng đến nỗi mắt đỏ hoe, Diệp Mạn Tinh nghiêm túc suy tư một phen : “Mẹ, đối phương cũng , sắp xếp công việc cho chúng con, nhưng điều kiện tiên quyết là con ly hôn .”
“Vậy bao giờ nghĩ tới, nếu họ chỉ tử tế giúp đỡ, sắp xếp công việc cho chúng con, tại con ly hôn?”
Bà Diệp trợn tròn hai mắt, chiếc chén sứ tay đặt mạnh xuống mặt bàn gỗ.
Bà định cất lời, con gái nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Mẹ , nghĩ tới , con và Văn Cảnh là hôn nhân quân đội đó, mà phá hoại hôn nhân quân đội là phạm pháp, thể tù đấy, con..."
Diệp Mạn Tinh hiểu rõ, thực bộ đội thời bấy giờ báo cáo hôn sự , khi đơn vị thẩm tra duyệt xét mới thể xác nhận giấy chứng nhận kết hôn. Cô và Tống Văn Cảnh dĩ nhiên hề hôn thú. Trong nguyên tác, cô vợ đầu tiên c.h.ế.t sớm đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng từng cùng nam chính đăng ký kết hôn.
lúc , tiếng chuông báo động nhỏ trong lòng cô réo lên ngớt, buộc cô dứt khoát gạt bỏ ý nghĩ gàn dở của Diệp.
Bà Diệp tức giận siết chặt tay, giọng gay gắt: "Được thôi, con cứ đẩy tù ! Trước khi con lấy chồng hứa sẽ lo liệu công việc cho thằng hai . Giờ gả , con còn để tâm đến chuyện nhà nữa ?"
Bà xong, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa, còn lải nhải kể lể bà nuôi dưỡng, yêu chiều cô từ tấm bé.
Hoa Đào Tinh chút tình cảm nào với ruột của nguyên , nhưng cô đang mang xác , cô báo đáp ân nghĩa của nó.
Cô một nữa đẩy chén hoa nhài qua, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay Diệp, khẽ khàng : "Mẹ, cả và chị dâu vốn tiếng , bất kể là công việc gì cũng sẽ ảnh hưởng thôi. Vậy cớ gì mà tự dưng miếng bánh lớn như từ trời rơi xuống?"
"Con gái tuy xinh , nhưng cũng hồng nhan khuynh đảo trời đất, chồng mà còn cơ hội béo bở đến thế."
Giọng Diệp Mạn Tinh nhỏ nhẹ, nhưng lực xuyên thấu mãnh liệt, trong nháy mắt đ.á.n.h thẳng suy nghĩ đang rối như tơ vò của Diệp.
"Mẹ , công việc tuy quan trọng, nhưng đẩy hai con đường lầm lỡ giống cả ?"
Lời đó cuối cùng cũng cho trái tim nóng như lửa đốt của Diệp dần lắng xuống. Bà mắt đỏ hoe vì cứ mải nghĩ đến công việc, thế nhưng, mỗi câu của con gái đều như từng tiếng nổ lớn trong đáy lòng bà.
Bà Diệp tuy thuyết phục, nhưng vẫn đành lòng vứt bỏ "bát cơm vàng" . Bà lạnh giọng sẽ về ngay, dò hỏi cặn kẽ về những môi giới công việc một chút, nếu vấn đề gì sẽ chấp thuận. Hoặc là, sẽ để Tống Văn Cảnh sớm lo liệu một công việc khác cho hai cô.
Hoa Đào Tinh trấn an Diệp xong, còn khuyên bà nán Tống gia nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy trở về.
Mẹ Diệp vốn ghét cay ghét đắng Tống gia, luôn cảm thấy bất hạnh trong nhà đều do Tống gia gây , dĩ nhiên thể nán lâu ở đây.
Bên , Tống Văn Lâm thấy vợ mới đến gây chuyện động trời, nào là sắp xếp công việc cho vợ, nào là chị dâu ly hôn. Đầu óc cuồng như nổ tung. Chuyện , là em chồng tiện can dự, dĩ nhiên là chạy ngay phòng bếp, kể với Tống đang bận rộn nấu cơm.
Đôi mắt đào hoa giống hệt Tống Văn Cảnh của Tống trừng mắt đứa con trai út, giọng bà cũng khỏi lộ vẻ kinh ngạc: "Con thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-19.html.]
Tống Văn Lâm : "Sao chứ? Mẹ, với thế nào mà. Nếu thật sự cơ hội như , sớm nhờ vả..."
"Mẹ rõ chuyện chứ? Cha con và ông nội sớm huyện hỏi thăm..."
Chỉ là, thành phần gia đình nhà họ Diệp thật sự chút tai tiếng, chẳng dễ dàng gì. Mẹ Tống tiện nhắc đến chuyện , nhưng cũng thể để cho bà thông gia cứ thế mang theo ấm ức mà về.
Bà cũng chẳng còn thiết tha gì đến chuyện nấu cơm nữa, vội vàng lau tay lấy 100 đồng tiền gói sẵn trong phong bì, pha thêm hai ly nước đường nâu bưng .
Mẹ Tống bước , gặp Diệp đang vội vã cửa: "Bà thông gia..."
Mẹ Tống Diệp, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh như tiền. Mẹ Diệp định đưa tiền biếu và bát nước gừng đường chuẩn sẵn, liền khựng .
" dám nhận bà thông gia nữa! Con gái gả nhà mấy ngày , mà Văn Cảnh vẫn một đưa nó về thăm nhà ngoại."
Mẹ Diệp tay vẫn cầm chén hoa nhài thơm lừng và chiếc phong bì màu vàng cũ kỹ, hừ lạnh một tiếng: "Nếu thực sự chướng mắt đến , còn ưng thuận hôn sự chi? Chi bằng hai đứa sớm đường ai nấy thì hơn..."
Mẹ Tống đỏ bừng mặt vì hổ. Bà vốn là chủ nhiệm phụ nữ xã, địa vị nhỏ trong thôn, thật sự từng ai chỉ mặt mắng nhiếc gay gắt như bao giờ.
Thế nhưng, Diệp cũng chẳng sai. Lẽ con trai cùng vợ về nhà ngoại, nhưng ngay đêm tân hôn, Tống Văn Cảnh đơn vị gọi gấp. Sau đó, cũng định về, nhưng thôn bất ngờ lũ cuốn, đường sá ngập úng, căn bản là thể .
"Bà thông gia, xin bà. Chuyện quả thực là của nhà chúng . Sau , nhất định sẽ đích đưa Tinh Tinh về nhà đẻ..." Mẹ Tống hạ giọng xin .
Nếu là chuyện , bà chẳng bận lòng đến . Thế nhưng, khác với dự tính của bà, đêm tân hôn đó, con trai bà chờ đến tận sáng để dặn bà chuẩn nước nóng cho vợ tắm rửa. Ấy là dấu hiệu cho thấy nó chút để ý đến cô con dâu nhỏ .
Bà Diệp chặn họng, cơn giận trào lên cổ, toan c.h.ử.i ầm lên. Làm gì chuyện chồng lẽo đẽo theo con dâu về nhà ngoại!
"Mẹ." Diệp Mạn Tinh bỗng nhiên cất tiếng gọi.
Bà Diệp hừ lạnh một tiếng, ngay cả ngụm nước cũng thèm uống nữa, đòi về ngay lập tức. Mẹ Tống vội vàng đuổi theo, nhét vội một trăm đồng tay bà , nhưng Mẹ Diệp Cha Diệp mắng cho một trận tơi bời, thể nhận tiền lúc ?
Lần gặp mặt , tất nhiên tan rã trong vui. Bà Diệp kiên quyết rời ngay lập tức. Diệp Mạn Tinh đành tiễn khỏi địa phận thôn.
Mẹ Tống lo lắng cho con dâu, đành dặn đứa con trai út của lẽo đẽo theo để đảm bảo chị dâu an . Cũng may, tuy nhà họ Diệp và nhà họ Tống ở hai xã khác , nhưng trời vẫn còn sáng, đường sá cũng quá xa xôi. Đợi thấy Mẹ Diệp yên vị chiếc xe bò, Diệp Mạn Tinh mới yên lòng trở về.
Suốt quãng đường trở về, lòng cô nặng trĩu vì mải suy nghĩ đến kẻ giật dây. Ai ngờ, bước đến bờ ruộng, cô thấy một bóng đang sấn sổ lao về phía .
Tống Văn Lân phía nhận thấy điều , vội vàng cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ, toan ném đầu gối kẻ đó, tránh để chị dâu xô ngã xuống ruộng lúa thì sẽ khó coi bao.
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh, với bản năng nhạy bén của một tiểu hoa đào tinh, khi đối phương còn chạm tới, thể nhẹ nhàng nghiêng tránh thoát.
Oạch!
Kẻ sấn sổ lao tới những đẩy Diệp Mạn Tinh xuống ruộng lúa, ngược còn tự mất thăng bằng, ngã lăn xuống vũng bùn lạnh lẽo.
Từ trong ruộng lúa, đột nhiên vang lên một tiếng kêu to kinh thiên động địa: "Diệp Mạn Tinh! Cô trốn cái gì? Con tiểu yêu tinh cô dựa thủ đoạn hèn hạ mà gả nhà bí thư đại đội, giờ còn cố ý đến đây để bắt nạt chúng , những thanh niên trí thức ư?"
Diệp Mạn Tinh còn kịp gì, thấy tiếng bước chân rầm rập vang đến. Hóa , đó là nhóm thanh niên trí thức tan ca, thấy tiếng ồn ào liền vây quanh .
Trong bộ đội biên phòng, hôm nay Tống Văn Cảnh chuẩn nhiệm vụ, nhận một cuộc điện thoại đặc biệt.
Người gọi điện là đồng đội cũ của , chuyển ngành về địa phương. Giọng đối phương lộ rõ sự bực bội:
"Tiểu đoàn trưởng Tống , dặn tìm cho cô Diệp hai công việc. liên tục giới thiệu cho cô mấy công việc, nhưng lạ , mỗi đều cản trở."
Tống Văn Cảnh nắm chặt ống , chất vấn: "Bị cản trở?"
Người đồng đội ngỡ ngàng thốt lên: " , Tiểu đoàn trưởng Tống. Đây là công việc gì đặc biệt bí mật, mà nào cũng gây khó dễ. Chuyện gì đó chút nào!"
Đôi mắt Tống Văn Cảnh thu vẻ thâm trầm, lạnh lùng. Một cô gái nhỏ dựa hạ t.h.u.ố.c để ép gả nhà hòng tìm nơi che chở cho nhà đẻ, mà kẻ dám động đến sự sắp đặt của chiến hữu ư?